Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

"Cha tôi không phải là giám đốc nhỏ, công ty của cha tôi rất lớn, là tập đoàn xuyên quốc gia..."
Triệu Nhan Nghiên bình thường không quan tới chuyện của Ánh Rạng Đông, chỉ biết là tập đoàn có quy mô rất lớn, nhưng lại không biết cụ thể như thế nào. Trông thần thái thì giống như người đang tranh cường háo thắng.
Nhưng Trương Chí Tùng và Alice Dương nghe xong cũng không cho là đúng, mà cho rằng nàng đang khoác lác, khinh thường vì ăn nói lung tung.
Triệu Quân Sinh vốn muốn ngăn Triệu Nhan Nghiên lại, nhưng thấy tôi mỉm cười đứng ở một bên, thì Triệu Quân Sinh cũng không nói gì thêm.
"A? Như vậy sao, ngưỡng mộ đã lâu … ngưỡng mộ đã lâu!"
Trương Chí Tùng cố ý nói.
Alice Dương càng cười đến mức thở ra phì phì . . .
... ... ... ...
"Ông thông gia, con tôi ở trong công ty, mong ông chiếu cố một chút!"
Cậu hai cười cười cầm cánh tay của Dương Hoành Hải.
"Vậy là điều đương nhiên rồi, đứa nhỏ này kỹ thuật rất tốt, hơn nữa còn là con rể của tôi, tôi sao có thể không chiếu cố nó được chứ."
Dương Hoành Hải nói:
"Nhưng mà tính cách của hắn... thì cũng nên sửa lại, thanh niên nhân ngạo một chút thì có thể, nhưng mà không thể nông cạn."
"Tôi sẽ nói hắn."
Cậu hai nghe xong nhưng không cho là đúng, nghĩ thầm chuyện này thì có cái gì, ông có quyền lớn như vậy, chúng tôi khoe khoang không được hay sao!
" Vậy là tốt rồi."
Dương Hoành Hải gật đầu nói.
"Vậy ông có thể thăng cho nó thêm một chức không, dù sao đều là người một nhà..."
Cậu hai nói.
"Cái này không tốt lắm đâu, Chí Tùng còn quá trẻ tuổi, tới tuổi như tôi rồi hãy nói, nếu không sẽ mai một năng lực của nó. Công ty có quy định của công ty, tôi cũng không thể làm trái..."
Dương Hoành Hải ở trong xe trò chuyện, trong lòng sốt ruột.
Nhìn thấy trọng tâm câu chuyện đã lâm vào trầm mặc, vội vàng tìm một lý do nói:
"Đi thôi, chúng tôi xuống xe đi, để người khác chờ lâu không tốt."
"Ách... Được rồi..."
Cậu hai cũng không cách nào giữa lại được nữa, chỉ đành gật đầu đồng ý. - .
Dương Hoành Hải ở trong xe bị cậu hai quấn quít lấy, nên không chú ý tình cảnh bên ngoài. Lúc này xuống xe, thấy Triệu Quân Sinh đứng ở phía trước, nhất thời lại càng hoảng sợ!
Dương Hoành Hải vừa không tin vào hai mắt mình, người trước mặt quả nhiên là Triệu Quân Sinh, vội vã chạy tới cung kính nói:
"Triệu tiên sinh, ngài thế nào lại tới..."
"Lão Dương a! Tại sao là ông?"
Triệu Quân Sinh rất kỳ quái, ngày hôm qua tôi cũng không cho Triệu Nhan Nghiên biết người này là ai. Chỉ nói là có một cha vợ của một người họ hàng, bảo hắn giúp tôi an bài một bữa cơm mà thôi.
Alice Dương nghe thấy Triệu Quân Sinh gọi cha mình như vậy. rõ ràng là muốn nâng giá trị bản thân lên, cha mình là phó tổng giám đốc, sao có thể để người khác gọi như vậy được!
"Này, ông nói chuyện lễ phép một chút đi, cái gì mà Lão Dương! Sao cả một chút lễ phép tối thiểu cũng không có, thảo nào mà chỉ là một giám đốc nhỏ, tôi thấy ông không có cách nào phát triển nữa đâu. Cha tôi là phó tổng giám đốc của Tập đoàn Ánh Rạng Đông ở Mỹ, điều đó sẽ có lợi cho sự nghiệp của ông, xem ra ông không muốn hợp tác rồi!"
Alice Dương nói.
"Lão Dương... Ách, Dương phó tổng giám đốc, đây là con gái ông?"
Triệu Quân Sinh cười khổ hỏi.
"Triệu tiên sinh, xin lỗi, con gái tôi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài đừng để ý..."
Dương Hoành Hải có chút lúng túng nói, rồi nhìn Alice Dương trừng mắt!"
"Cha, người quen hắn? Hai người là bạn hợp tác? Vậy thì cha đừng hợp tác với hắn, hắn chỉ là một giám đốc nhỏ!"
Alice Dương tiếp tục nói.
"Nếu ngài ấy mà là giám đốc nhỏ, vậy thì cha của con chỉ là giám đốc nhỏ của một chi nhánh trong cái công ty nhỏ ấy thôi!"
Dương Hoành Hải thở dài nói:
"Triệu tiên sinh là tổng giám đốc của tập đoàn tổng bộ, CEO."
"Tập đoàn tổng bộ? Là tập đoàn của chúng ta?"
Alice Dương hồ nghi hỏi.
Dương Hoành Hải gật đầu, xem ra mình quá dung túng nó rồi, sau này phải dạy dỗ lại một phen!
"Thật xấu hổ, Triệu tiên sinh."
Dương Hoành Hải nói:
"Alice, buổi gặp hôm nay không thích hợp cho sự có mặt của đám nhỏ các con, đi đi..."
"Không sao đâu, con gái và con rể của tôi cũng tới, để họ giao lưu một chút cũng được."
Triệu Quân Sinh và Dương Hoành Hải quan hệ cá nhân rất tốt, nên cũng cho qua.
Alice Dương và Trương Chí Tùng lúc này hoàn toàn choáng váng, tổng giám đốc của tập đoàn? So với cha mình còn lợi hại hơn nhiều? Lúc này mình làm nhục hắn, vậy hắn có thù cha mình không? Nghĩ tới đây, Alice Dương toát mồ hôi lạnh, âm thầm hối hận.
Mà Trương Chí Tùng lại càng thấp thỏm, hắn lúc này cũng tham dự vào hành động nhục mã Triệu Quân Sinh. Alice Dương và cha nàng có chỗ dựa vững chắc thì không nói.
Mà mình chỉ là hôn phu của con gái Dương Hoành Hải, hôn phu thì cũng chẳng là cái gì, nếu như Triệu tổng giám đốc biết mình là nhân viên của Tập đoàn Ánh Rạng Đông, thì có khai trừ mình không?
Trương Chí Tùng phải vất vả lắm mới qua được vòng phỏng vấn, vinh quang mới nhận được, sao có thể cam lòng chịu mất như vậy!
Nghĩ tới đây, Trương Chí Tùng lập tức mồ hôi như mưa, nhưng mà khi hắn nhìn tôi, thì thở dài một hơi, từ lúc này phải tranh thủ tốt quan hệ với người em họ này.
Triệu tổng giám đốc không phải là cha vợ của hắn sao, như vậy thì mình hơn Alice Dương rồi! Nếu như nắm được cơ hội này, tiền đồ của mình chẳng phải là rực rỡ rồi hay sao!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui