Một lát sau, Quan Dương đã trở về. Sau khi vào cửa còn hướng về phía tôi gật đầu, giống như là chưa có chuyện gì xảy ra vậy làm cho tôi có chút không hiểu. Người này sao lại giống như nữ nhân vậy, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
"Mọi người đến bàn tiệc ngôi đi, tớ đã bảo nhà hàng mang thức ăn lên rồi!"
Quan Dương đi tới trước mặt mọi người nói.
Lúc này, mấy người bạn học chưa tới, thì cũng đã tới rồi, Vương Ngọc và Trương Lâu cũng đi đến.
Quan Dương nghênh ngang đi về phía ghế chủ tịch, khoan thai ngồi xuống. Trong đám bạn học, thì nhà của Quan Dương có điều kiện nhất, hơn nữa khi học cấp 3, hắn là lớp trưởng, nên ngồi ghế chủ tịch cũng không quá đáng.
Mọi người đều ngồi vào chỗ, ngoại trừ Vương Ngọc và Trương Lâu là một đôi từ thời cấp 3, những người khác….đều là lên đại học mới quen biết, cho nên tôi cũng không chỉ có một mình.
Tôi và Tuyết Quân ngồi ở vị trí gần cửa sổ, vốn theo ké hoạch thì Quan Dương muốn Tuyết Quân ngồi bên cạnh hắn, mà do có sự xuất hiện của tôi, nên kế hoạch bị vỡ, xuất phát từ tâm lý trả thù, cho nên hắn an bài tôi ngồi ở vị trí cuối cùng.
Chỗ ngồi của chúng tôi đều có định sẵn chức vị nho nhỏ, giốn như ký ức kiếp trước của tôi…những quy tắc này thì có thể hiểu, thế nhưng những người này…mới lên đại học không lâu đã tỏ vẻ quan cách.
Mà do bởi vì điều kiện gia đình của Quan Dương nên hắn muốn mượn cơ hội này nhục nhã tôi một phen, nhưng khi thấy phương pháp này chẳng có tác dụng gì, đành phải lắc đầu bỏ qua. Chẳng lẽ muốn hắn chủ động nói với mọi người là tôi phải ngồi ghế chót hay sao!
"Quan tiên sinh, đồ ăn đã chuẩn bị thỏa đáng, hiện tại có thể bắt đầu chưa?"
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một nữ phục vụ sinh dùng thái độ cung kính hướng về Quan Dương hỏi.
"A? Vậy thì bắt đầu đi!"
Quan Dương mê đắm nhìn vào bộ ngực to của cô gái này, sau đó nhanh chóng thu trở lại. Hắn bây giờ vẫn chưa quên việc phải theo đuổi Tuyết Quân, còn chuyện tìm gái giải quyết nhu cầu sinh lý, thì chỉ cần có tiền thì tìm lúc nào chẳng được.
Cửu Đỉnh Độ Giả Thông tốc độ mang thức ăn lên rất nhanh, căn cứ vào điều này, thì chắc chắn rằng ở đây không chỉ có một nhà bếp! Nữ phục vụ sinh vừa mới ra, lát sau đã mang theo món ăn trở lại.
Xem ra Quan Dương đúng là rất có tiền, các món ăn kiểu sơn trân hải vị hắn gọi một lượt, Quan Dương nhìn các bạn mình chảy nước bọt, có chút dương dương tự đắc, cũng có chút uất ức.
Bởi vì hôm nay hắn muốn ở trước mặt Tuyết Quân thể hiện, để cho nàng thấy được thực lực kinh hãi thế tục của mình. Nhưng không ngờ lại xuất hiện một người như tôi!
Không được, Quan Dương nghĩ thầm, nếu như cứ như vậy thì kế hoạch sẽ thất bại, Quan Dương sẽ không cam lòng
Tuy rằng trong nhà hắn có tiền, tiền tiêu vặt của hắn thì rất nhiều, nhưng mời lần họp lớp này, hăn phải mang tiền tiêu vặt của cả một kỳ học ra, bảo hắn không đau lòng sao được!
Quan Dương nghĩ thầm, tại sao lại không đem dời khoản tiền này sang người khác, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người của tôi.
Nếu như trực tiếp nói ra, thì sẽ làm cho mọi người coi thường, huống chi hắn không dám khẳng định là tôi có năng lực trả tiền!
Trong mắt Quan Dương thì tôi không có cách nào trả nổi số tiền này. Hắn chỉ muốn tìm một cơ hội vũ nhục tôi cũng được rồi!
Mọi người không lên khách khí, mọi người cứ tận lực ăn uống, lát nữa còn có các món khác!"
Quan Dương đứng dậy, có chút đau lòng nói.
"Hôm nay mọi người cứ ăn thoải mái, tôi mời khách!"
"Lớp trưởng muôn năm"
Các bạn học còn chưa rõ chân tướng còn tưởng Quan Dương hào phóng như vậy, đều vui vẻ hoan hô nói.
"Xem ra, lớp trưởng của các bạn có rất nhiều tiền!"
Tôi nhìn một bàn tiệc rượu xa hoa, nói với một người bạn của Tuyết Quân.
"Đúng vậy, nhà của Quan Dương là nhà giàu nhất ở Tân Giang!"
Một nam sinh bên cạnh Quan Dương lập tức nói.
"Nhà giàu nhất?"
Tôi cố ý há miệng to. Ở Tân Giang mà hắn dám nói nhà hắn giàu nhất.
"Không biết bạn Lưu Lỗi là người ở đâu? Có nghe tới Vạn Dương Thực Nghiệp của Tân Giang hay không?"
Quan Dương thấy đây là cơ hội khoe khoang, vội vàng nói. :
"Vạn Dương Thực Nghiệp? A, A!"
Tôi cố ý gật đầu nói:
"Tôi cũng là người Tân Giang, nhưng chưa nghe nói tới Vạn Dương Thực Nghiệp."
"Mày…"
Quan Dương vốn đang mỉm cười thì trong nháy mắt lạnh xuống.
"Ha ha, đừng nói là bạn, tôi cùng cậu ấy là bạn học nhiều năm như vậy, cũng không biết nhà cậu ấy có Vạn Dương Thực Nghiệp! Mọi người đều là học sinh, học tập còn không kịp, đâu có tâm tư quan tâm tới chuyện ngoài xã hội!"
Trương Lâu thấy tình cảnh như vậy, vội vàng giảng hòa.
Hắn biết cách làm người của Quan Dương, Quan Dương trả thù tôi, nên thừa dịp mọi người không chú ý, nháy mắt cho tôi.
Tôi cười, cũng không tiếp tục nói móc Quan Dương mà nói:
"Ha hả, đúng vậy, nhà của tôi cũng chỉ là buôn bán bình thường, Quan Dương không lên để ý!"
"Không có chuyện gì!"
Quan Dương khoát tay, làm bộ như rộng lượng, nhưng trong lòng bắt đầu tính toán: hóa ra người này gia thế không được tốt lắm, hơn nữa còn là người Tùng Gian, vậy không thành vấn đề rồi, chỉ cần mình nói vài câu, hắn sẽ gặp chuyện không may!
Quan Dương lúc này còn kiêng kị, vì sợ tôi là người Bắc Kinh, trong nhà còn có bối cảnh gì đó, nhưng mà hiện giờ thì không!
"Nhà giàu nhất Tân Giang, rất hay, sau này cậu có không cần học, cũng có việc rồi?"
Tôi làm bộ thở dài nói.
"Ha hả, có thể nói là như vậy, làm vợ của tôi thì sẽ cơm không lo, hơn nữa còn có cuộc sống của những người thượng lưu!"
Quan Dương nói, nhìn Tuyết Quân liếc mắt, nhưng mà thấy Tuyết Quân không thèm nhìn hắn.
"Oa! Lão công, anh nhìn người ta kìa, chúng ta còn phát sầu vì chuyện tìm việc!"
Một bạn gái bên cạnh một nam sinh đứng gần Quan Dương ao ước nói.
"Hắc, hắc, em đừng ao ước nữa, ước ao cũng vô dụng! Người ta là đại thiếu gia, anh so làm sao được."
Nam sinh này hiển nhiên có quan hệ không tệ với Quan Dương, đang có kiểu người tung kẻ hứng.