Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Nghĩ tới đây, Quan Dương cũng bất chấp thể diện hay không thể diện, chỉ một lòng muốn đem khoản nợ này đổ lên đầu người khác!
Vương Ngọc thấy Quan Dương như vậy thì kh
ông vừa mắt, lúc này nghe thấy Quan Dương nói thế, có chút châm chọc nói: " Không biết là ai nói, mọi chuyện đều do người đó thanh toán!"
"Chuyện này…"
Quan Dương nghĩ đúng là có chuyện này, nhưng mà lúc đó hắn nghĩ toàn bộ rượu đều là miễn phí, chứ đâu biết rượu đỏ lại phải tính tiền.
Nhưng mà lúc này hắn cũng không dám thừa nhận, vì thừa nhận là phải trả hơn 40 vạn!
Trong nhà hắn có tiền thế nhưng cũng không gcos nghĩa là hắn có nhiều tiền, toàn bộ tiền sinh hoạt của hắn trong một năm cũng chỉ có hơn 3 vạn, toàn bộ tiền hắn mang tới hôm nay cũng chỉ có hơn 1 vạn, đánh chết hắn cũng không lấy ra được hơn 40 vạn!
Vạn Dương Thực Nghiệp đúng là không nhỏ, nhưng tài sản toàn là cố định, vốn lưu động cũng chỉ có hơn 10 vạn, nhưng….mà đó cũng là tiền của công ty.
Bản thân Quan Dương cũng không phải là không có tiền,cái danh hiệu người giàu nhất Tân Giang là do hắn tự phong, còn Tân Giang chỉ là một tihr lị, người giàu nhất đâu chỉ có một…hai…!
"Ha ha, chuyện này tớ chỉ nói cho khách khí vậy thôi, chứ ai lại đi đoạt sở thích của người khác!"
Quan Dương có chút ngượng ngùng nói:
"Lưu Lỗi đã nói hắn mời, thì tớ cũng không thể cướp của hắn, với lại có giành trả tiền thì hắn cũng không cho, có đúng không?"
Quan Dương lúc này chỉ muốn mau chóng chối đẩy khoản tiền này đi, chứ hắn cũng chẳng cần biết tôi có đồng ý hay không.
Hắn cũng biết, nếu như đẩy tiền này lên một trong bất kỳ ai khác, thì chẳng có ai chịu nhận!
"Trong mọi người thì ai là người trả tiền"
Nữ phục vụ viên hiện tại đã xác định Quan Dương muốn trốn, ngữ khí đã không còn khách khí như trước.
Từ khi Tam Thạch Bang tiếp nhận Cửa Đỉnh Độ Giả thôn tới nay, chưa có ai dám ăn cơm bá vương!
Nữ phục vụ viên cũng muốn xem một chút, người đầu tiên ăn cơm bá vương sẽ bị kết quả gì.
"Hắn trả tiền!"
Quan Dươgn và Lô Giai nhất trí chỉ vào người của tôi kêu lên.
"Tiên sinh, là ngài sao?"
Nữ phục vụ viên xoay người nhìn tôi hỏi.
"Nếu như có một người mà cô không quen thuộc, thì hắn nói cô trả tiền, cô có đồng ý hay không?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Chuyện này, đương nhiên là không rồi!"
Nữ phục vụ viên lắc đầu nói.
"Chuyện này cũng vậy, hắn nói tôi phải trả tiền, thì tôi phải trả tiền hay sao?"
Tôi cười nói.
Nữ phục vụ viên lạnh mặt hướng về Quan Dương nói:
"Quan tiên sinh, đừng trách tôi không nhắc nhở ngài, ngài muốn ở Cửu Đỉnh Thôn ăn cơm bá vương. Hậu quả sợ rằng có chút nghiêm trọng!"
"Nghiêm trọng? Thế nào là nghiêm trọng! Rượu cũng là do họ gọi, tại sao tính lên đầu của tôi! Tôi cho cô biết, đừng có mà uy hiếp tôi, có tin tôi lên Hiệp hội người tiêu dùng kiện cô hay không!"
Quan Dương hổn hển nói. - https://truyenfull.vn
"Dư quản lý, tôi là Tiểu Trương, tầng 2 có người ăn cơm bá vương, xin ngài xuống đây một chút!"
Nữ phục vụ viên móc bộ đàm nói vài câu.
Quan Dương còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cái cổ vẫn nghển lên thách thức.
Chỉ một lúc sau, vị Dư quản lý đã chạy tới, phía sau còn có 4 người áo đen.
"Có chuyện gì vậy?" Dư quản lý cau mày hỏi.
"Sự tình là như vậy. Vị Quan Dương tiên sinh này gọi 3 bình rượu La Mã Khang Đế, thế nhưng tới lúc tính tiền, Quan tiên sih bảo là rượu này không phải do ngài ấy gọi, nên không chịu trả tiền."
Nữ phục vụ viên nói.
Lúc này mọi người trong phòng ai cugnx cảm thấy bầu không khí trở nên khẩn trương, ai cũng tới tấp dạt sang hai bên, sợ rước họa vào thân.
"Quan tiên sinh, mong ngài giải thích một chút, chuyện gì xảy ra, tôi mong chúng ta không xảy ra mâu thuẫn gì, nếu không thì ngài sẽ không tốt, ngài nói sao? " Dư quản lý nghe xong gật đầu hướng về Quan Dương nói.
"Dư quản lý, lúc gọi rượu ông cũng ở đây, rượu là do họ gọi, có liên quan gì tới tôi!" Quan Dương bình thường ngạo mạn quen rồi, nên đứng trước mấy đại hán này cũng không sợ, để xem họ định như thế nào.
"Chuyện này là chuyện nội bộ, tôi chỉ quan tâm tới ai trả tiền, mà tiệc này là do ngài đặt, nên tôi chỉ nói với ngài mà thôi!" Dư quản lý ngữ khí bắt đầu trở nên lạnh lùng.
"ông vậy là ép mua, ép bán rồi! bản thiếu gia nói, không phải là tôi gọi, tôi không có tiền, ông có thể làm gì được tôi!" Quan Dương thì bắt đầu ngạo mạn .
"Tôi hỏi ngài một lần nữa, ngài có định trả tiền không?" Dư quản lý có chút tức giận hỏi.
"Không phải tôi không trả, mà là đâu phải do tôi gọi!" Quan Dương hừ nói.
"Được rồi, nếu trong các người chưa rõ ai trả, thì có thể ở đây thương lượng, thương lượng không có kết quả, thì không ai được rời khỏi đây!" Dư quản lý không khách khí nói.
"Thế nào? Ông còn muốn giam lỏng chúng tôi phải không! Ông là cái thá gì, ông chỉ là quản lý của một cái làng du lịch nho nhỏ mà thôi! Ông biết tôi là ai không?" Quan Dương cả giận nói.
"Tôi chỉ là quản lí nho nhỏ thì đúng rồi, vậy xin hỏi ngài là ai?" Dư quản lí sửng sốt, thầm nghĩ, lẽ nào tiểu tử này còn có bổi cảnh nào đó lợi hại? Nhưng mà ở Bắc Kinh này các công tử có tiền làm gì có tên người này? Mà…họ cũng không keo kiệt như vậy, làm gì tính chuyện không trả tiền vài bình rượu!
"Lý Đại Ma Tử ở thành Bắc ông có biết không?" Quan Dương lo lắng, người này là một người độc ác, nhờ tới hắn cũng phải cẩn thận!
"Lý Đại Ma Tử?" Dư quản lý suy nghĩ nửa ngày mới lên tiếng: "Là Lý Khang của Tam Thạch Bang hay sao?"
"Không sai! Đó là huynh đệ của tôi! Thế nào, ông còn muốn giữ tôi lại ở đây hay không? " Quan Dương đắc ý nói.
"Ha ha, cho dù Lý Khang tới đây ăn, cũng phải trả tiền!" Dư quản lý cười nói:
"Đừng nói là Lý Khang, cho dù lão đại của Lý Khang tới đây ăn cũng phải trả tiền!"
Lý Khang là tiểu đầu mục của Tam Thạch bang ở thành Bắc, Dư quản lý là một nhân vật trọng yếu thì đương nhiên phải biết hắn. Thế nhưng địa vị của Lý Khang còn kém xa Dư quản lý, chỉ có thành viên được Tam Thạch Bang vô cùng tín nhiệm, thì mới được giao những trọng trách.
"Mấy người trông chừng mấy người này, đến khi trời tối mà không thương lượng được ai trả tiền, thì chặt mỗi người một cánh tay trái!" Dư quản lý lạnh lùng nói.
"Quản lý, chuyện này không liên quan tới chúng tôi, chúng tôi chỉ là người được mời!" Dương Ích Quân lúc này không còn nhẫn nhịn được nữa, giành trước nói.
"Thật ngại quá, ngài bị liên lụy rồi!" Dư quản lý vô tình nói.
Dương Ích Quân hung hăng trừng mắt nhìn Quan Dương, tức giận ngồi trở lại. Hắn cũng không dám cùng những đại hán này va chạm, vì sợ biến thành người hi sinh đầu tiên.
"Quan Dương, ý của mày là, Tuyết Quân gọi rượu, thì chuyện này không liên quan tới mày đúng không?" Lúc này tôi mới đứng dậy vừa cười vừa nói.
"Đúng vậy! Không sai! Là do nàng gọi!" Quan Dương vội vàng gật đầu nói.
"Như vậy nói cách khác, mày và Tuyết Quân không có quan hệ gì?" Tôi tiếp tục hỏi.
"Không có!" Quan Dương liếc mắt nhìn Hứa Tuyết Quân, sau đó cắn răng nói. Hắn biết, bản thân mình nói ra câu này, thì không còn cơ hội theo đuổi Tuyết Quân. Thế nhưng hiện tại bị Dư quản lý và mấy đại hán này nhìn chằm chằm, hắn dám nói có hay sao.
"Được rồi, nếu mày đã nói không có quan hệ gì với Tuyết Quân thì sau này đừng tìm cách quấy rầy Tuyết Quân nữa" Tôi đi tới trước mặt Quan Dương, nhìn hắn nói: "Đừng nên hơi một tý nghxi mình là người độc ác, vì có nhiều người còn độc ác hơn, ví dụ tôi chẳng hạn, tôi độc ác, nhưng không bao giờ nói ra."
Quan Dương nghe xong đang muốn phát tác, nhưng lại không dám, không thể làm gì khác hơn là im lặng không lên tiếng. Hắn lúc này đang chờ tôi trả số tiền kia, sao còn dám lên tiếng cơ chứ.
Tôi gật đầu, sau đó trở về trước người Dư quản lý nói: "Không phải chỉ là ba bình rượu thôi sao, có gì đâu, hắn nói đúng, tôi trả!"
"Ha hả, tốt, ngài đã thừa nhận, thì chuyện này dễ dàng rồi, 3 bình rượu giá 45 vạn, thưa ngài" Dư quản lý nói
"Trả cái gì? Ông không nghe tôi nói lúc nãy hay sao, tôi còn độc ác hơn so với hắn" Tôi chỉ muốn nhân cơ hội này, để cho Quan Dương biết, cho dù hắn có quen Lý Đại Ma Tử thì cũng sẽ bị giáo huấn mà dừng lại kịp thời.
"Ngài…Dư quản lý có chút bất đắc dĩ, sao hôm nay toàn gặp những người như thế này chứ!
"Ông có biết tôi là ai hay không?" Tôi học theo Quan Dương hỏi.
"Vậy xin hỏi ngài là ai?" Dư quản lý máy móc hỏi.
"Đinh Bảo Tam ông có quen không? Tôi tiếp tục hoi.
"Đinh Bảo Tam…Cái gì? Đinh tổng?" Dư quản lý mới mở rộng con mắt, không biết nói cái gì nhìn tôi. Đinh Bảo Tam giờ là lão đại của Tam Thạch Bang, Dư quản lý đương nhiên biết! Thế nhưng người biết lão đại đương nhiên biết, hắn có thể gọi ra tên này, chứng tỏ quan hệ không tầm thương!
"Ngài quen Đinh tổng?" Dư quản lý thái độ chuyển 180 độ, bảo mấy đại hán ra ngoài.
Tôi lấy điện thoại di động, bấm một dãy số nói: Tam Hầu Tử, tôi đang ở trong làng du lịch uống mấy bình rượu, nhưng không mang tiền, người ta đang muốn không cho tôi đi.
Sau đó tôi đem điện thoại đưa cho Dư quản lý.
Dư quản lý nơm nớp lo sợ nhận điện thoại, sau đó khúm núm nói mấy câu, cung kính tới cực điểm đưa điện thoại cho tôi, trong lòng cực kỳ khiếp sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui