Lại là Cửu Đỉnh? Xem ra cái Cửu Đỉnh thôn này rất có danh tiếng.
Hiện giờ lợi nhuận nhiều nhất mà tôi thu chính là từ tập đoàn Ánh Rạng Đông và phân bộ lính đánh thuê của Đỗ Tiểu Uy, sau đó tới tập đoàn Tam Thạch.
Hiện giờ có một số người mà tôi tin tưởng không thể thay thế cho các chức vụ, như Quách Khánh là bạn thân, Đỗ Tiểu Uy là đồ tôn, họ sẽ không thể nào đụng tới mà phản bội tôi được.
Mà hai cha vợ của tôi là Triệu Quân Sinh và Tô Viên Triệu, họ cũng chỉ có một người con gái là Triệu Nhan Nghiên và Tô Dĩnh Tư, tiền đối với họ chết không thể mang theo, không lưu lại cho con mình, thì lưu lại cho ai đây?
Mà Sở Cao thời gian quen biết tôi đối với hắn ngăn, nhưng tôi chưa từng có sự nghi ngờ, tôi mong muốn hắn sẽ như Quách Khánh, trở thành một người bạn suốt đời của tôi.
Những sản nghiệp như Cửu Đỉnh thì Tam Thạch Bang nhiều vô số, thu nhập từ nó cũng dần lớn lên.
Từ trong phòng làm việc đi ra, đã thấy Dương Mẫn và Lý Hiểu Cương đang đi tới, Lý Hiểu Cương đang cười nói gì đó với Dương Mẫn, nhưng ma có thể thấy, nàng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với hắn.
"Lưu tổng..giám!"
Dương Mẫn bỗng nhiên phát hiện ra tôi, vui vẻ vẫy tay, sau đó bước nhah tới.
"Hóa ra là nha đầu này!"
Tôi cười nhìn àng bắt chuyện nói: "Cô bây giờ là lãnh đạo cấp cao của một tập đoàn, sao lại có thể nhún nhảy như vậy"
Dương Mân là một trong những nguyên lão của tập đoàn Thế Kỷ Mới, tuy rằng còn trẻ, nhưng năng lực cực kỳ xuất chúng.
"Vậy thì sao, ở đây đâu có người ngoài!"
Dương Mân bĩu môi nói:
"Hình như anh cũng đâu có lớn hơn tôi? Tại sao gọi tôi là tiểu nha đầu!"
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Dương Mân đã làm cho tôi thực tò mò, có đôi khi trông nàng như một đứa trẻ, có khi trông nàng lại là một lão nhân.
Mà tiêu chuẩn kén bạn trai của Dương Mân cũng rất đặc biệt, có năng lực giao tiếp, hỉ hả với bạn bè thì đương nhiên rồi, người như vậy nói chuyện thì rất vui, nhưng mà đồng thời phải có năng lực và trách nhiệm.
Mà nhưng người tự đại như Lý Hiểu Cường, thì trên đời này quá nhiều, tuy rằng thường hay nói chuyện cười cho nàng nghe, nhưng mục đích chính là gì, nàng làm sao không biết.
Nếu như nàng theo hắn, thì sau này chắc chắn sẽ không hài lòng, hai người tính tình khác biệt quá lớn, lại giốngn hư bộ phim hoạt hình Tom and Jerry ấy thì hỏng.
Sở dĩ Dương Mân quyết tâm tìm một nam nhân khác với người thường, hơn nữa còn làm cho nàng có cảm giác an toàn, thế nhưng từ hồi học đại học đến nay, nguyện vọng vẫn chưa thể thực hiện được.
"Nếu như bị Sở tổng nhìn thấy, lại khấu trừ tiền lương của cô đấy!"
Tôi cười nói.
"Hừ, lẽ nào anh lại đi cáo trạng với Sở tổng?"
Dương Mân cười duyên nói.
"Khụ khụ!"
Đúng lúc này, từ hành lang truyền đến tiếng ho khan của Sở Cao:
"Cáo trạng cái gì với tôi vậy!"
Dương Mân nhìn tôi thè lưỡi, sau đó rất nghiêm túc hướng về Sở Cao gật đầu nói:
"Chào Sở tổng"
Hai thần thái trang trọng và tinh nghịch của đại mỹ nhân này đúng là làm cho tôi có chút ngạc nhiên, điều này cũng thực sự là quá nhanh?
Người ta nói nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn lật sách, mà Dương Mân này theo tôi nghĩ, còn nhanh hơn điện.
"Tiểu Dương, đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, trong thời gian làm việc, thì phải nghiêm túc!"
Sở Cao nghiêm trang nói. Chỉ thiếu chút nữa là nói "phải như tôi vậy"
"Dạ, Sở tổng."
Dương Mân khiêm tốn gật đầu.
Tôi suýt chút bật cười, đây là Sở Cao? Đây chính là người đàm luận về nữ nhân nhiều nhất với tôi hay sao?
Tôi rốt cục cũng biết hai từ đạo mạo hình dung ra sao rồi, hóa ra là như thế này!
Nhưng làm cho tôi không nghĩ tới người trong công ty có ấn tượng rất tốt với Sở Cao, ngay cả Dương Mân cũng không ngoại lệ.
"Được rồi, hiện tại đã là lúc tan việc, mọi người cũng không nên câu thúc!"
Sở Cao thấy tôi buốn cười, nên mới khôi phục lại diện mạo bình thường. Bạn đang đọc truyện được tại
"Hô!"
Dương Mân thở dài một tiếng nói:
"Sở tổng, anh đúng là không nể mặt mà, Lưu Tổng giám thật vất vả mới tới tập đoàn, vậy mà anh còn hung dữ!"
"Cũng chính vì có Lưu tổng giám tới, tôi mới quyết định nghỉ việc sớm, cùng nhau tới làng du lịch"
"Nói như vậy, Lưu Tổng giám cũng đi?"
Dương Mân có chút mừng rỡ hỏi. Nàng cho rằng tôi chỉ tới tìm Sở Cao trao đổi công việc, không ngờ là tôi cũng đi cùng!
"Đương nhiên, không biết ai trong cuộc họp, nói là phải mời Lưu tổng giám tới, Tiểu Dương…."
Sở Cao đột nhiên cảm giác được điều gì đó không thích hợp, vì vậy sửa lời nói:
"Dương Mân, người thì tôi đã mời tới rồi, còn có nắm được cơ hội hay không thì phải do cô!"
Kỳ thực, ngày đó trên hội nghị, Dương Mân đã công khai nói: "Muốn theo đuổi tôi!" ngày thứ hai, trên dưới công ty đều đồn thổi chuyện này.
Sở Cao nghe xong thì coi đó là lời nói không thật, chỉ là một trò đùa, với lại Dương Man này đùa thì trên dưới công ty đều biết, tập mãi cũng thành thói quen.
Thế nhưng hôm nay Sở Cao ở trước mặt tôi nói những lời này làm cho nàng có chút ngại ngùng.
"Sở tổng, anh nói cái gì vậy, tôi…"
Dương Mân đỏ mặt nói.