Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

"Lưu Lỗi, em không thể …"
Hạ Nhu không cố gắng tránh nữa, mà lại dán trên người của tôi.
"Em rốt cuộc là ai?"
Trực giác cho tôi biết, thân phận Hạ Nhu không đơn giản như nàng kể. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Anh đừng hỏi gì cả. Một khi bọn họ tìm thấy em, thì em sẽ lập tức bị bắt trở về, nhưng em không muốn đi."
Hạ Nhu nức nở nói.
"Bọn họ là ai?"
Tôi buồn bực hỏi.
Hạ Nhu không nói gì, chỉ ôm lấy tôi.
Một lát sau, mới khẽ thở dài:
"Đại ca ca, anh cứ ôm em như vậy mà ngủ đi."
Mặc dù trong lòng tôi có rất nhiều nghi vấn, nhưng Hạ Nhu không muốn nói, tôi cũng không hỏi.
Tôi ôm lấy Hạ Nhu, dần dần thiếp đi.
Buổi sáng, tôi có cảm giác có người đang chà xát vào người của tôi, nhưng động tác rất nhẹ.
Tôi mở mắt, phát hiện người người lộn xộn này chính là Hạ Nhu.
Tiểu mỹ nữ đỏ mặt muốn tránh thoát khỏi ngực của tôi, nhưng là tôi ôm nàng rất chặt, không có khả năng thoát ra được.
Bỗng nhiên, tôi ý thức được tiễu mỹ nữ vì sao muốn tránh khỏi tôi. Tôi nhìn xuống, phát hiện Hạ Nhu đang ở giữa 2 chân của tôi!
Tôi nhẹ nhàng di chuyển hạ thân của mình, vừa lúc Hạ Nhu đang ma sát chuyển động nhẹ nhàng.
"Hừ!"
Hạ Nhu khẽ hừ một tiếng. Lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng lúc đó tôi đã nhắm mắt lại rồi.
Tiểu mỹ nữ phát hiện tôi không có động tĩnh gì, cho là tôi còn đang ngủ, nhưng nàng cũng không lộn xộn nữa.
Động tác vừa rồi quả thật quá thích thú, tôi không nhịn được lại liên tưởng có lần thứ 2, không nghĩ tới Hạ Nhu lại giật mình.
Nàng nhẹ nhàng di chuyển cái eo, chủ động cho tôi tiếp xúc thân mật 1 chút.
"A…"
Hạ Nhu nhỏ giọng rên rỉ .
Nhưng nàng lập tức ngậm miệng, mở mắt nhìn phản ứng của tôi.
Thấy tôi không nhúc nhích, giống như đang ngủ, nàng mới thở nhẹ ra một hơi.
Tôi có cưỡng lại sự nhạy cảm dưới hạ thể, cố gắng nằm im không nhúc nhích.
Nhưng làm sao có thể nằm im được đây? Tiếp tục chuyển động đi, chuyển động tiếp đi. Trong lòng tôi không ngừng kêu to.
Tôi lén mở mắt nhìn Hạ Nhu, chỉ thấy mặt nàng rất đỏ. Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, rốt cục nàng lại tiếp tục cử động.
"A…A"
Hạ Nhu nhẹ nhàng rên rỉ. Nhưng lần này, nàng không ngừng lại, mà liên tục chuyển động.
Tôi lặng lẽ đánh giá Hạ Nhu, khuôn mặt của tiểu mỹ nữ này đang rất đỏ, thở gấp không ngừng, dường như đang hưởng thụ.
Việc chuyển động này ảnh hướng rất lớn thần kinh của tôi, tôi cắn chặt răng không để âm thanh của mình phát ra.
Tôi cảm giác được sự mềm mại của Hạ Nhu, cảm giác không khác gì yêu đương thực sự, nó mang lại 1 tư vị khác.
Toàn thân Hạ Nhu đỏ hồng, chuyển động ngày một nhanh, thân thể run lên .
Tôi rốt cục chịu đựng không nổi hét lớn:
"Nhanh lên một chút, nhanh nữa lên!"
Hạ Nhu không nghĩ tới tôi lúc này lại hét lớn, cho nên hoảng sợ, động tác lập tức ngừng lại.
"Đừng dừng lại, mau!"
Tôi ôm lấy eo của Hạ Nhu, bảo nàng tiếp tục chuyển động.
Hạ Nhu lại tiếp tục, không cần tôi nhắc nhở, mím môi, tiếp tục công việc.
"A!"
Dưới sự chuyển động của Hạ Nhu, tôi rốt cục cũng bộc phát.
Hạ Nhu cũng ngừng lại, gục ở trên người của tôi thở hổn hển. Nàng cúi đầu, không dám nhìn tôi.
"Cảm giác thế nào?" Tôi cười hỏi.
Hạ Nhu theo bản năng gật đầu, nhưng lập tức lại lắc đầu.
"Vậy lúc nãy em làm gì đó?"
Tôi tiếp tục hỏi
"Em, em chỉ thử 1 chút!" Hạ Nhu giải thích.
"Vậy sao? Nhưng có người nào đó thử một chút, rồi lại tiếp tục thử."
Tôi lập tức vạch trần nàng.
"Thì ra là…, thì ra là… anh đã tỉnh dậy từ lâu! Thật ra thì... em cảm thấy cảm giác này rất tuyệt, Muốn... muốn thử một chút, nhưng lại không dừng được! Em đã nói tất cả rồi, anh đã hài lòng chưa!"
Hạ Nhu nếu đã nói ra, thì cũng không thẹn thùng nữa, nàng nhìn thẳng vào tôi.
"Lưu Lỗi, em thích anh!"
Bỗng nhiên, Hạ Nhu nhìn tôi thâm tình nói.
"Anh cũng vậy."
Không biết từ lúc nào, tôi đã bắt đầu yêu Hạ Nhu. Bóng dáng khả ái của nàng đã khắc sâu trong lòng tôi.
"Đáp ứng em, chúng ta không thể phát sinh quan hệ gần gũi hơn, em không muốn anh có việc gì."
Hạ Nhu nhướng mày nói.
"Anh có việc? anh còn có thể có chuyện gì?" Tôi hỏi.
"Bọn họ sẽ rất nhanh tìm thấy em, nếu như biết anh và em có quan hệ, họ sẽ giết anh."
Hạ Nhu nghiêm túc nói.
"Bọn họ là ai? Em rốt cuộc là ai?"
Tôi cảm thấy vô cùng muốn biết chuyện này, nghe ý tứ của nàng, dường như bọn họ muốn giết tôi dễ như đánh 1 quả rắm.
"Anh đừng hỏi, như vậy đi, Đại ca ca! Em đáp ứng anh, lần sau gặp lại cũng chính là lúc em đem thân mình cho anh."
Nói xong, Hạ Nhu thoát khỏi vòng tay của tôi, đứng dậy.
"Em muốn làm gì?"
Anh mắt tôi ngó thân thể trắng như tuyết của Hạ Nhu.
"Lúc chuyển động ở phía dưới của anh..A.. đây là cái gì vậy, sao nó có mùi vị của đậu!"
Hạ Nhu đưa tay lên mũi ngửi.
Không thể nào, tôi ngất mất, tiểu mỹ nữ này tại sao thứ gì của tôi cũng thích vậy.
....
Cho tới tận khi tôi đến trường, tôi vẫn rầu rĩ không vui, cứ suy nghĩ mãi về mấy câu nói không giải thích được của Hạ Nhu, chẳng lẽ nàng là thiên kim tiểu thư của 1 hắc đạo lão đại?
Triệu Nhan Nghiên dường như đã nhận ra tôi không vui, ôn nhu hỏi:
"Anh làm sao vậy?"
Tôi cảm thấy cũng không cần phải giấu diếm cái gì cả, kể lại cho nàng, khi kể tới đoạn chuyển động kia.
Triệu Nhan Nghiên hung hăng véo tôi 1 cái.
"Thân phận của Hạ Nhu tuyệt không đơn giản!"
Triệu Nhan Nghiên nghe tôi kể xong rồi nói.
"Việc này anh cũng biết, nhưng biết thì có ích lợi gì? ở nước Z, có không biết bao nhiêu hắc đạo lão đại, không biết nàng là thiên kim tiểu thư của vị lão đại nào?"
Tôi cười khổ nói.
"Anh lầm rồi, về phần Hạ Nhu em dám khẳng định, nàng nhất định có thân phận trong chính phủ."
Triệu Nhan Nghiên khẳng định nói.
"Làm sao em biết?"
Tôi không phải không tin những lời Triệu Nhan Nghiên nói, mà là không hiểu sao nàng có thể khẳng định như vậy.
"Anh đừng quên xuất thân của em, em dựa theo những lời nói thường ngày của Hạ Nhu với anh, em phán đoán nàng xuất thân từ trong 1 gia đình cán bộ cấp cao. Đây là một cảm giác đặc biệt!"
Triệu Nhan Nghiên giải thích.
Tôi gật đầu, có lẽ, phân tích của nàng đúng, nhưng đây cũng là 1 vấn đề không giải thích được.
………….
Bên một trong khách sạn của Thành phố Tân Giang, có 1 thiếu niên tầm 18, 19 tuổi đang gọi điện thoại, bên cạnh có 4, 5 người bảo vệ.
"Tiểu Long, tìm được Nhu Nhu chưa?"
"Bác Hạ, cháu đã cho người đi dò xét, chỉ ngày mai là có tin tức."
"A, tốt! Nhu Nhu là vị hôn thê của cháu, cháu cũng đừng làm nó phải ủy khuất."
"Cháu biết rồi, Bác Hạ."
Người được gọi là Bác Hạ cúp điện thoại, thở dài nói:
"Tiểu nha đầu này gan quá lớn rồi, lại dám trốn trong xe của tổ điều tra bí mật xuống Tân Giang. Cái đám thùng cơm này, ngay cả 1 tiểu cô nương cũng không phát hiện được, thì làm sao có thể điều tra người khác?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui