Do hôm nay là chủ nhật, bên trong quán KFC có rất nhiều người, muốn tìm một chỗ ngồi cũng rất khó, vì đa phần các bậc cha mẹ đều dẫn con đến nơi này ăn.
Triệu Nhan Nghiên và các nàng đi mua đồ ăn, còn tôi kiếm chỗ ngồi bên trong Đại Sảnh.
Có rất nhiều bàn đã đặt thức ăn, tôi không muốn ngồi tranh vào đó, nên chọn một bàn không có ai ngồi đợi. Bạn đang đọc truyện được tại
"Con à, ăn chậm một chút, làm bẩn ra quần áo bên người, mẹ lại phải giặt."
Tôi đang muốn đi về phía trước, thì đột nhiên lại nghe thấy một thanh âm quen thuộc. Tôi vô ý thức quay đầu lại, trong đầu nghĩ, nếu là người quen thì có thể thương lượng lấy chỗ ngồi.
Con à? Làm bẩn lên người? Vậy thì đây nhất định là một đứa nhỏ, nghe giọng nói của nàng thì hình như là một thiếu phụ,tồi đâu có quen ai có con nhỏ như vậy, chẳng lẽ là từ kiếp trước>
Nhưng mà khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy dung mạo của người thiếu phụ này, thì nhất thời cả người như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn người có dung nhan trong mộng.
Người con gái trước mặt này đúng là rất đẹp, đúng là mỹ nhân hạng nhất, thế nhưng làm cho tôi sửng sốt không phải là nàng đẹp như thế nào, mà là, người này là một người tôi quen, hơn nữa còn có quan hệ đặc biệt với tôi.
Diệp Tiêu Tiêu! Tôi không thể ngờ, mình lại có thể gặp lại nàng ở đây!.
Trước kia, tôi luôn tìm kiếm nàng, thì nàng một mực trốn tránh! Sau này tôi đã thôi tìm kiếm, nhưng không có nghĩa là tôi quên nàng, mà là đang mong đợi một ngày nào đó, nàng có thể xuất hiện trước mặt tôi!
Thế nhưng trong dịp tết năm nay, Triệu Nhan Nghiên gặp bác Diệp ở nhà ông nội của nàng, bác Diệp vô tình nói câu kia, làm cho tâm hồn tôi nguội lạnh một nữa! Nàng ở Bắc Kinh này còn có người phải lo lắng.
Lúc đó, tôi không có cảm giác gì, nhưng khi về nhà, vô cùng phiền muộn, lúc đó tôi tự anh ủi mình, có lẽ sự kết hợp giữa tôi và Diệp Tiêu Tiêu là một sự kết hợp ngoài ý muốn.
Nàng bây giờ đã có cuộc sống hạnh phúc mới, tôi nên chúc phúc cho mình mới đúng! Nhưng về phương diện khác, tôi lại không cam lòng, sao tôi có thể để nữ nhân của mình đi làm lão bà cho người khác?
Tôi với Diệp Tiêu Tiêu cho dù chưa gặp mặt, nhưng tình cảm của tôi với nàng thì không thể nào phai nhòa.
Lúc tôi mới trọng sinh, là năm 1994, khi đó tâm tình chỉ mới là đứa trẻ mới lớn.
Đương nhiên, nhìn Diệp Tiêu Tiêu thì phải có hứng thú! Sau này khi tiếp xúc với nàng, tôi lại thường xuyên đấu võ mồm. Nhìn nàng tức giận, thì đã thành một tập quán hưởng thụ đối với tôi!
Hơn nữa, tôi cũng chắc chắn, Diệp Tiêu Tiêu cũng có tình cảm với tôi, nếu không thì trước khi đi, Diệp Tiêu Tiêu không thể nào để lại cho tôi một phong thư như vậy!
Thế nhưng bây giờ thì sao? Dường như tất cả đã trở thành quá khứ, nhìn đứa trẻ bên cạnh nàng, trong lòng tôi cảm khái ngàn vạn lần.
Hiện giờ, Diệp Tiêu Tiêu đã là một người mẹ, tuy rằng tôi rất muốn ôm nàng vào trong lòng, thế nhưng lý trí làm cho tôi đứng yên ở đó, không nhúc nhích.
"Chú ơi! Chú đang đợi chỗ hay sao? Cháu còn ăn rất lâu mới xong, chú có thể ngồi xuống đối diện cũng được!"
Đứa trẻ này nhìn tôi, chỉ vào hai chỗ trống trước mặt, lễ phép nói.
"A? Xin lỗi, anh có thể chờ ở vị trí đối diện một chút… con tôi còn nhỏ, ăn tương đối chậm…"
Diệp Tiêu Tiêu được con mình nhắc nhở, mới biết là có người đứng chờ, , vì vậy lễ phép nói. Thế nhưng khi nàng ngẩn đầu lên, tâm trạng lập tức ngẩn ngơ…
"Tiêu Tiêu, là em…"
Tôi muốn phá đi tình cảnh xấu hổ, thế nhưng câu đầu tiên lại làm cho hai người càng xấu hổ hơn.
Diệp Tiêu Tiêu lập tức khôi phục tinh thần từ trong sự kinh ngạc, thân thể run nhè nhẹ một chút, khóe miệng giật giật, có chút miễn cưỡng nói:
"Đúng vậy, đúng là trùng hợp…"
"chú là bạn của mẹ cháu sao, mời chú ngồi!"
Giữa lúc tôi không biết nói gì, thì đứa nhỏ giúp tôi giải vây.
Tôi thuận thế ngồi ở vị trí đối diện, nhìn hai mẹ con trước mặt, trong lòng tôi có ngàn vạn lời bay lên. Diệp Tiêu Tiêu cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, tôi nghĩ là nàng xấu hổ, không muốn gặp lại tôi.
Bỗng nhiên, tôi nghĩ đến một vấn đề trọng yếu, đó là Diệp Tiêu Tiêu sợ lão công của nàng ấy nhìn thấy tôi! Có thể là lão công của nàng đi mua đồ ăn, lúc nào cũng có thể quay lại!
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi không khỏi có chút cay đắng. Đúng vậy, làm gì có nữ nhân nào mong muốn chồng mình gặp nam nhân trước kia của mình!
Lúc này tôi đang suy nghĩ, có phải tôi ngồi đây là thừa hay không? Thế nhưng nếu như tôi vừa mới ngồi xuống, mà đã ngay lập tức đứng dậy rời đi, thì lại không ra sao cả. Trong lúc cùng đường, tôi nói:
"em kết hôn rồi?"
Trời ạ! Tôi đang định nói là em có khỏe không? Vậy mà mới mở miệng đã biến thành câu này, câu này cũng là phản ánh nội tâm của tôi, đồng thời cũng biểu hiện sự quan tâm tới nàng.
Diệp Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt có một sắc thái làm tôi không hiểu.
Diệp Tiêu Tiêu nhẹ nhàng gật đầu không nói gì.
"Cha của đứa nhỏ… có tới không?"
Đây là vấn đề mà tôi tương đối quan tâm, nếu như có tới thì tôi sẽ lập tức rời đi.
"Cha? Cha của cháu…"
Tiểu Nam hài vừa mở miệng, đã bị Diệp Tiêu Tiêu cắt ngang.
"Tiểu Diệp Tử, đang ăn thì không được nói chuyện, mẹ và bạn đang nói chuyện, con xen vào là không lễ phép!"
Diệp Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn tiểu nam hài, sau đó nhìn tôi nói xin lỗi:
"Chồng tôi rất bận rộn…"
"A…"
Tiểu Diệp Tử có chút không hiểu, có chút nghi hoặc nhìn mẹ mình, nhưng mà vẫn cúi đầu ăn.
Tiểu Diệp Tử? ! Tôi ngất mất! Đây là cái tên gì vậy? Làm gì có ai gọi là Tiểu Diệp Tử? Rõ ràng là bé trai, tại sao lại đặt cái tên như vậy?
Có lẽ đây là kiệt tác của Diệp Tiêu Tiêu, bởi vì nàng họ Diệp, nhưng như vậy cha đứa bé cũng đồng ý sao?
"Như vậy sao, ha hả.."
Tôi nở nụ cười, bây giờ không biết nên nói cái gì nữa! Ông trời ơi! Sự nhanh miệng của con đâu rồi?
Lúc này, không riêng gì tôi, trong lòng của Diệp Tiêu Tiêu cũng đang rất loạn! Nàng không biết là nên nói như thế nào!
Nếu như nói ra, thì sợ tôi không tin, không nói thì lại không cam tâm, đang do dự thì Tiểu Diệp Tử đã nói:
"Mẹ, nước sốt cà chua hết rồi, con vẫn muốn…"
"Nước sốt cà chua hết rồi, để anh đi lấy cho…"
Tôi đứng dậy nói.
"Thôi, anh không biết chỗ, để tôi đi cho."
Diệp Tiêu Tiêu đang không biết làm gì, đây cũng là một cơ hội để nàng bình tĩnh lại.
"Tiểu Diệp Tử, nghe lời, mẹ đi lấy nước sốt cà chua cho, con ngồi ở chỗ này chớ lộn xộn, đừng làm phiền chú!" Diệp Tiêu Tiêu dặn dò.
"Em yên tâm đi, ở đây đã có anh rồi!" Tôi vội vàng nói.
"Vậy thì làm phiền anh."
Diệp Tiêu Tiêu nhìn tôi gật đầu, đi tới chỗ bán hàng.
Không biết vì sao, ngay từ lúc đầu, tôi đã cảm thấy Tiểu Diệp Tử rất thân thiết, có thể là do nguyên nhân tôi thích trẻ con, trong lúc buồn chán, tôi chơi đùa với Tiểu Diệp Tử.
Triệu Nhan Nghiên và 4 nàng vừa mới mua đồ về xong, trong lúc xoay người lại thì bắt gặp Diệp Tiêu Tiêu đi mua nước sốt cà chua.
"Cô Diệp?"
Triệu Nhan Nghiên mặc dù không khiếp sợ như tôi, nhưng cũng ngoài ý muốn, kinh ngạc nói!
"Triệu Nhan Nghiên?"
Diệp Tiêu Tiêu sửng sờ, nhưng cũng hiểu rõ là nàng đi tới đây với tôi! Trong lòng lập tức dâng lên cảm giác chua sót không nói lên lời.
"Cô Diệp, đúng là cô rồi!"
Triệu Nhan Nghiên biết quan hệ giữa tôi và Diệp Tiêu Tiêu, lúc này gặp được nàng, đương nhiên là không thể bỏ qua, vội nói:
"Cô Diệp, đã lâu không gặp, em và lão công… Lưu Lỗi đều rất nhớ cô đấy!"
"Ha hả, đã thành lão công rồi, cô hiện giờ không phải là cô giáo của em, với lại các em đã lên đại học rồi, cô đâu có quyền quản nữa chứ!"
Diệp Tiêu Tiêu có chút miễn cưỡng, vui cười nói.
"Cô Diệp, cô đi một mình tới hay sao?" Triệu Nhan Nghiên hỏi.
"Không, cô đi cùng con cô, nó muốn mua thêm nước sốt cà chua." Diệp Tiêu Tiêu giải thích.
"Con… cô!"
Triệu Nhan Nghiên sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên không vui, nàng đương nhiên biết, tình cảm của tôi dành cho Diệp Tiêu Tiêu.
Giờ mà nghe thấy chuyện Diệp Tiêu Tiêu có con, không biết sẽ bị đã kích như thế nào!
"A… như vậy sao? Em…"
Triệu Nhan Nghiên không muốn cho Diệp Tiêu Tiêu biết tình cảnh của tôi bây giờ, nên muốn nói mình đi trước, nên cảm thấy không được lễ phép cho lắm, nên đành thôi.
"Được rồi, cô cũng mới gặp Lưu Lỗi, hắn đang ở bên kia, ở gần cửa sổ, ngồi với con của cô, em có thể tới đó, cô đi mua xong thì sẽ lập tức qua."
Diệp Tiêu Tiêu cho rằng Triệu Nhan Nghiên không nhìn thấy tôi cho nên thiện ý nhắc nhở.
"A?"
Triệu Nhan Nghiên đương nhiên không nghĩ tới tôi đã gặp mặt Diệp Tiêu Tiêu, hơn nữa lại cùng ở với con của nàng, không khỏi thở dài một hơi.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện lần trước của Lưu Duyệt đã làm cho tôi chán chường, không biết chuyện lần này sẽ làm cho tôi thương tâm trong bao lâu?
Nhưng mà nàng biết làm gì đây, nói cũng chỉ vô ích thôi, đành xem tâm trạng của tôi trước đã. Vì vậy nàng nhìn Diệp Tiêu Tiêu nói:
"Không cần đâu cô Diệp, bọn em đã mua hết cả rồi!"
"vậy thì tốt quá, chúng ta cùng đi." Diệp Tiêu Tiêu gật đầu.
Nàng nhìn những người xếp hàng dài như vậy cũng có chút chột dạ.