Tôi nói xong câu này, cả cô Trương và Diệp Tiêu Tiêu đều không hiểu, mà ngay cả Đại Nam cùng không hiểu gì!
Nhưng mà rất nhanh bọn họ đã hiểu ý của tôi, do lúc nãy Đại Nam vào không đóng cửa, cho nên một bọn người lập tức xộc thẳng vào trong nhà, người dẫn đầu nhìn tôi cung kính nói:
"Lưu tiên sinh, tôi là A Sài, do thượng cấp sai tới đây!"
Lúc nãy tôi gọi điện thoại người phụ trách Tam Thạch Bang ở Bắc Kinh, bảo họ sai một thủ hạ tới đây.
Vốn người phụ trách muốn đích thân tới, nhưng tôi không đồng ý, đối phó với một tiểu nhân vật, sao có thể để hắn tới được.
Từ khi tôi công bố thân phận, thì người trong Tam Thạch Bang ai cũng biết hình dáng của tôi, cho nên không cần giới thiệu, họ cũng biết, tôi là người lãnh đạo trực tiếp của họ.
Tôi nhìn A Sài gật đầu nói:
"Cậu có biết người này không?"
Tôi chỉ vào Đại Nam, nói.
"Sài ca, anh sao lại tới nơi này?"
Đại Nam nhìn thấy người tới là một đại ca, thì vội vã bắt chuyện làm quen. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
A Sài không trả lời hắn, nhìn hắn vài lần, nói:
"Lưu tiên sinh, tôi không nhận ra hắn!"
"Không nhận ra cũng không có vấn đề gì! A Sài, tôi giao cho cậu một chuyện!"
Tôi nói.
"Lưu tiên sinh, xin ngài cứ việc phân phó! Ai Sài tôi dù có lên núi đao, xuống biển lửa cũng không từ chối!"
A Sài thấy tôi muốn giao công việc cho hắn, thì kích động vô cùng, đây chính là cơ hội tốt để biểu hiện lòng trung thành của mình.
A Sài có cảm giác, hôm nay mình đúng là được đại phúc tinh phù hộ, là một người áp chót trong Tam Thạch Bang, vậy mà hôm nay lại được người lãnh đạo của Tam Thạch Bang gọi tới.
"Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!"
Tôi cười cười, nói.
Tôi chỉ chỉ vào Đại Nam đang ngồi dưới đất nói:
"Người này tự xưng là thành viên xã hội đen, nhưng hắn đối với mẹ hắn bất hiếu, lại đối với huynh đệ thì bất nghĩa! Cậu tính xem, như vậy thì xử trí như thế nào?"
"Lưu tiên sinh, ý ngài là bảo tôi giết hắn?"
A Sài rất buồn bực, không biết lão đại có phải là tìm mình tới giết người hay không? Một chuyện đơn giản như vậy, mà phải dùng tới mình hay sao? Đúng rồi nhất định là lão đại không muốn bẩn tay, nên mới bảo mình làm!
A Sài vừa nói xong, sắc mặt Đại Nam lập tức thay đổi! Đại Nam bình thường kiêu ngạo, nhưng chỉ là một tên côn đồ đầu đường xó chợ, hàng ngày có đánh nhau, nhưng chỉ với những tiểu thương mà thôi, chứ nếu động vào thành viên hắc bang lại khác!
Người Hắc bang giết người đều không đổi sắc, nhìn A Sài nói giết mình mà nhẹ như không, trong lòng Đại Nam run sợ!
Mà hai thủ hạ của Đại Nam thì choáng váng, nghe thấy A Sài muốn giết Đại Nam, thì vội vã nói:
"Sài ca, xin anh buông tha cho Nam ca đi, chúng em chỉ là côn đồ, anh giết tụi em thì chỉ tổ làm bẩn tay anh mà thôi!"
A Sài nghe xong không cảm thấy khó chịu, mà lại biểu hiện vui mừng nói:
"Thay Lưu tiên sinh làm việc, tao vui vẻ còn không kịp nữa là, không bẩn, không bẩn!"
"A?"
Hai thủ hạ của Đại Nam lúc này mới ý thức được ai mới là người quyết định, cho nên vội vã quay sang tôi cầu xin nói:
"Lưu tiên sinh, Nam ca của chúng tôi vô ý mạo phạm ngài, cho dù anh ấy có lỗi, nhưng không tới mức phải chết!"
Tôi cũng chỉ muốn hù dọa Đại Nam một chút, dù sao người này cũng là con của cô Trương!
Nhưng mà làm tôi ngoài ý muốn chính là cô Trương không nói một câu nào! Trái lại hai người thủ hạ của Đại Nam, lại cầu tình cho hắn!
"Hắn không nói chuyện nghĩa khí như vậy, tại sao các người lại còn cầu xin cho hắn?"
Tôi có chút kỳ quái nhìn hai người trước mặt.
"Lưu tiên sinh, anh ấy mặc dù đối xử với chúng tôi không tốt. Thế nhưng cho dù như thế nào, anh ấy cũng là lão đại của chúng tôi, nên chúng tôi phải xin tha cho anh ấy là điều đương nhiên!"
Thủ hạ của Đại Nam chân thành nói.
"Mày có nhìn thấy không?" Tôi cười lạnh nhìn chằm chằm vào Đại Nam, nói:
"Thủ hạ của mày còn hiểu chuyện hơn mày, vậy mày còn xứng làm lão đại không?"
Đại Nam cúi đầu, hắn là một người ích kỷ, nên không thể trong một chốc một nhất hiểu được đạo lý này!
"A Sài, tôi đem Đại Nam giao cho cậu, cậu cho hắn biết thế nào mới là xã hội đen chân chính! Trong vòng một năm, cậu biến hắn thành người con có hiếu, là người nói chuyện nghĩa khí, cậu có làm được không?"
Tôi nói ra quyết định của mình.
"Lưu tiên sinh, không thành vấn đề!"
A Sài vỗ bộ ngực bảo đảm nói, sau đó cười hắc hắc nhìn Đại Nam, nói:
"Tiểu tử, cho mày một năm thời gian sửa đổi tính tình, đến lúc đó mày không hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì đừng hòng sống trên thế gian này nữa!"
Đại Nam run rẩy cả người, lần cải tạo này chắc chắn vô cùng dọa người! Cho dù là đi tù, cải tạo không tốt thì cũng không bị hành hạ, nhiều nhất chỉ bị đập mấy gậy, nhưng đây không phải là đi tù, người ta là xã hội đen, khó chịu thì có thể giết người!
"Hai người các ngươi tên gì?"
Tôi ngẩng đầu, nhìn hai thủ hạ Đại Nam hỏi.
"Tôi là A Cơ, hắn gọi là A Thủy!"
Một thủ hạ đáp.
"A Cơ, A Thủy đúng không, hai người các ngươi cũng đi theo A Sài đi!"
Tôi chỉ chỉ vào Đại Nam nói:
"Sau đó theo hắn lăn lộn giang hồ!"
"A? chuyện này..."
A Cơ có chút khó khăn nhìn tôi.
"A cái gì! Sau này chúng mày chính là Cơ ca và Thủy ca, Đại Nam là tiểu đệ của chúng mày!"
A Sài lạnh mặt nói.
Hắn thấy Đại Nam có vẻ mặt không tình nguyện, lặp tức nổi giận, mẹ nó, Lưu tiên sinh đã an bài tiểu đệ đi theo mày, mày còn khó chịu, vì vậy đi tới, đạp cho hắn một đạp, nói:
"Mau nói đi!"
"Cơ ca, Thủy ca, Sài lão đại..."
Đại Nam không còn cách nào khác, đành phải nhận.
"Mày mù à, Lưu tiên sinh không giết mày, vậy mà một câu cảm ơn cũng không có hay sao?"
A Sài cả giận nói.
"Cảm ơn Lưu tiên sinh..."
Đại Nam vội vàng nói.
"Thôi, đem hắn đi đi!"
Tôi phất phất tay, không muốn tiếp tục dây dưa với chuyện này.
Chờ A Sài mang theo Đại Nam và đám người đi rồi, tôi mới nhìn cô Trương giải thích:
"Cô Trương, cô yên tâm đi, một năm sau, cháu bảo đảm trả lại cho cô một đứa con hiếu thảo!"
"Ai! Nó không gặp rắc rối, thì cô yên tâm rồi, cũng không nên miễn cưỡng nó quá!"
Cô Trương thở phào nhẹ nhõm.
Tôi biết trong lòng cô Trương đang đau đớn vì Đại Nam, nên không nói gì nữa. Tất cả chỉ chờ Đại Nam cải tạo về, hơn nữa, tôi tin tưởng, hắn sẽ biến thành người tốt!
Sau khi tạm biệt cô Trương, tôi và Diệp Tiêu Tiêu đi ra ngoài. Đồ dùng mà chúng tôi cần lấy cũng rất ít, chỉ có một số sách vở của Diệp Tiêu Tiêu và đồ chơi của Tiểu Diệp Tử mà thôi.
Lên xe, Diệp Tiêu Tiêu khẩn cấp hỏi:
"Lưu Lỗi, tại sao anh quen người trong giới xã hội đen?"
Nghe thấy Diệp Tiêu Tiêu lo lắng hỏi, tôi không nhịn được cười một tiếng:
"Thế nào, nghĩ lão công em là người xấu hay sao?"
"Đâu mà! Đương nhiên không phải!"
Diệp Tiêu Tiêu lắc đấu:
"Anh hiểu sai rồi, em chỉ kỳ quái, có rất nhiều chuyện anh làm, đều không tương xứng với tuổi tác, em có một cảm giác, anh còn trưởng thành hơn cả em!"
Tôi nghe thấy Diệp Tiêu Tiêu nói như vậy, thì tim đập thình thịch, dù sao bí mật trọng sinh là bí mật lớn nhất của tôi, cho dù là ai, tôi cũng không thể nói ra được!
Bởi vì tôi rất sợ, nếu có một ngày, bí mật này bị truyền ra ngoài, thì hậu quả thực không tưởng tượng được!
Tôi phải cẩn thận nói:
"Tiêu Tiêu, từ xưa người ta có câu, con trai thì mười hai tuổi đã chín chắn, anh chỉ trưởng thành hơn em một chút thôi! Được rồi, em nói tới xã hội đen, nhưng thực ra Tam Thạch Bang chỉ là một chi nhánh, do Tập đoàn giải trí Tam Thạch quản lý, hơn nữa em cũng quen người sáng lập Tam Thạch Bang, chuyện chỉ có như vậy thôi!"
"Em quen?"
Diệp Tiêu Tiêu sửng sốt:
"Em quen Đại nhân vật này lúc nào?"
"Quách Khánh đấy!"
Tôi cười nói:
"Cũng là học sinh của em!"
"Quách Khánh!" Diệp Tiêu Tiêu kinh ngạc vạn phần:
"Hóa ra là hắn, không nghĩ tới em chỉ dạy nửa năm, mà lại đào tạo được 2 đại nhân vật! Thảo nào mà anh sớm trưởng thành, hóa ra là sống với hắn trong một thời gian dài!"
Quách Khánh là huynh đệ của tôi, đương nhiên là phải thay tôi chịu tiếng xấu rồi! Tôi nói:
"Đúng vậy, tiểu tử này khi còn ở trường, đúng là rất ngang tàng!"
Diệp Tiêu Tiêu gật đấu nói:
"Nếu anh đã lo chuyện này, thì em cũng yên tâm rồi, thật tốt quá!"
"Chuyện này em yên tâm đi, thủ đoạn của xã hội đen còn lợi hại hơn vào tù cải tạo!"
Tôi cười nói.
Trả Lời Với Trích Dẫn