Khi tôi hấp tấp chạy tới công viên Văn Hóa mới phát hiện thời gian còn sớm rất.
Sớm biết như vậy, tôi sẽ cùng Trần Dũng nói chuyện một lát nữa, khỏi phải tới nơi này đợi như một kẻ ngu.
Thừa dịp vẫn còn thừa thời gian, tôi tới tiệm bán hoa bên cạnh công viên, dặn dò mấy câu sau đó đưa tiền.
Kiếp này tôi rất có lỗi với Triệu Nhan Nghiên, tình cảm không chung thủy là một, thời gian ở cùng nàng một chỗ cũng chưa tặng nàng cái gì, đoạn thời gian này tôi với Triệu Quân Sinh bận việc mở công ty, cho nên đối với tiểu nha đầu này lạnh nhạt hơn không ít, nhưng nàng không oán hận nửa câu.
"Đoán xem tôi là ai?"
Đang lúc tôi suy nghĩ lung tung, thì có 1 bàn tay nhỏ bé bịt kín mắt của tôi.
Tôi ngất, tiểu nha đầu này tại sao lần này lại chơi trò như vậy, lần trước ghen còn chưa đủ sao?
"Em là Hạ Nhu?"
Tôi hỏi.
"Không phải!"
"Em là Trần Vi Nhi?"
Tôi trầm ngâm một chút nói.
"Không phải đâu!"
"Ha hả, được rồi, anh biết em là Nhan Nghiên rồi!"
Tôi trầm ngâm nửa ngày, rồi mới cười nói. Bạn đang đọc truyện được tại
"Cũng sai nốt!"
Người bịt mắt tôi lạnh như băng nói.
Cái gì? Tôi đã đoán sai?
Lúc này, tôi mơ hồ có chút gì đó không đúng, thanh âm này có chút không giống với thanh âm của Triệu Nhan Nghiên.
Tôi quay người lại, hóa ra người bịt mắt tôi lại là Nhược Vân!
Mà càng làm cho tôi không biết nói gì chính là, tiểu nha đầu Nhan Nghiên còn đứng ở một bên nhìn tôi.
"Nhan Nghiên tỷ, Hạ Nhu và Trần Vi Nhi kia là ai vậy?"
Hứa Nhược Vân kì quái hỏi.
Toát mồ hôi, hai nha đầu này thành tỷ muội lúc nào?
"Hừ, ai biết tên hoa tâm đại củ cải này nói tới cô gái nào!"
Triệu Nhan Nghiên hừ nhẹ nói.
Nói xong nàng xoay người căm tức nhìn tôi nói:
"Nói mau, Trần Vi Nhi kia là ai?"
"Anh chỉ thuận miệng nói..."
Tôi vội vàng giải thích.
"Lại còn chối? Em không biết có nhớ lầm không nữa, nàng là người đứng thứ 3 trên Hoa Khôi Bảng của trường phải không?"
Triệu Nhan Nghiên làm bộ dáng suy tư nói.
Nếu nàng đã biết rồi thì còn hỏi làm gì? Thật đúng là không chừa cho người khác mặt mũi, tôi vội vàng lảng sang chuyện khác:
"Hai người các em tại sao lại đi chung với nhau?"
"Tình cảm của bọn em vẫn rất tốt! Từ sau lần lên Bắc Kinh trước, anh ít đi học, cho nên Nhược Vân muội muội vẫn thường hay vào ngồi cạnh em, chính là vị trí của anh đó."
Nghe Nhan Nghiên nói như vậy, tôi mới phát hiện, hóa ra mình đã quên mất nha đầu này.
"Đúng rồi, Lưu Lỗi, kiến thức về máy tính của cậu sao lại lợi hại như vậy? Lúc mới đầu tớ còn tưởng Nhan Nghiên tỷ thổi da trâu (1) cơ đấy!"
Hứa Nhược Vân nói với tôi.
(1): Thổi da trâu: Khoác lác.
"A.. chuyện này, ha hả."
Tôi nói vậy cho có lệ, chứ chẳng nhẽ tôi nói với nàng tôi học từ kiếp trước?
"Còn nữa, tớ nghe Nhan Nghiên tỷ tỷ nói, Phương pháp đánh máy Ánh Rạng Đông kia cũng là ra do cậu làm ra phải không? Nhưng cậu chỉ là một học sinh, tại sao có thể viết ra được 1 phương pháp hoàn mỹ tới như vậy?"
Hứa Nhược Vân liên tục hỏi tôi.
"..."
Tôi không biết nói thế nào, nha đầu này tới để điều tra tôi ư?
"Thật xin lỗi, làm phiền một chút!"
Một tiểu cô nương cầm 1 bó hoa đi tới chỗ chúng tôi, trong lòng của tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đến coi như giải vây cho tôi, nếu không thì không biết nha đầu Nhược Vân này còn hỏi cái gì nữa.
"Tiểu thư xinh đẹp, đây là do 1 vị tiên sinh họ Lưu bảo tôi chuyển cho cô, người đó muốn nói với cô, hắn yêu cô trọn đời!"
Cô bé tặng hoa nói một hơi dài.
Mà tôi, Triệu Nhan Nghiên, Hứa Nhược Vân đứng đó trợn mắt há mồm.
"Tiểu thư, cô tại sao không nhận lấy?"
Cô bé đưa hoa nhìn vẻ mặt kỳ quái của 3 người chúng tôi, thì nghĩ, mình đã nói gì sai sao? Tại sao 3 người này lại như vậy?
Cô bé đưa hoa nói thì đúng rồi, nhưng lại đưa sai đối tượng! Lúc này nàng đang cầm bó hoa, chuẩn bị đưa cho Nhược Vân.
Hứa Nhược Vân đỏ mặt nhìn tôi, nhận lấy cũng không được, không nhận cũng không được, cho nên lúc này đang tiến thoái lưỡng nan.
"Ha ha ha ha!"
Triệu Nhan Nghiên là người phản ứng đầu tiên, nàng phá lên cười, toàn thân nàng run rẩy, nói với Nhược Vân:
"Nhược Vân muội muội, đây là tâm ý của Lưu Lỗi, muội tại sao còn chưa nhận lấy, ha ha!"
"Ai nha! Nhan Nghiên tỷ, tỷ cũng đừng giễu cợt muội, hoa này là Lưu Lỗi tặng cho chị !"
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Nhược Vân đỏ bừng nói.
Lúc này, cô bé tặng hoa mới hiểu, hóa ra mình đưa sai đối tượng, cúi đầu, liên tục xin lỗi.
"Thôi, bỏ đi, "
Tôi lúng túng nói:
"Hứa Nhược Vân, hoa này cậu cứ nhận lấy đi."
Hứa Nhược Vân nhìn tôi, rồi lại nhìn Triệu Nhan Nghiên, sau đó đỏ mặt nhận hoa.
Bỗng nhiên, trong lòng Nhược Vân nảy ra ý nghĩ, tại sao tên này lại tặng hoa, có phải định lừa gạt mê hoặc mình không?!
Mình nên rút lui, hay tiếp tục khai quật bí mật của hắn, vạch trần bộ mặt của tên lừa đảo này!
Nghĩ tới đây, tay của Hứa Nhược Vân nắm chặt, bất động thanh sắc cầm đóa hoa trong tay.
Đương nhiên, những chuyện này tôi làm sao biết được, tất cả kế hoạch đã bị cô bé tặng hoa làm đảo lộn hết rồi, nhưng cũng kéo quan hệ của 3 người lại gần hơn không ít.
Hứa Nhược Vân cũng không câu thúc như lúc mới đến, cùng với Triệu Nhan Nghiên đến ngồi cạnh tôi.
Vốn đây tưởng đây là thế giới riêng của 2 người, nhưng lại bị Hứa Nhược Vân làm hỏng.
Mặc dù nha đầu Hứa Nhược Vân này cũng rất đẹp, nhưng trong lòng luôn có địch ý với tôi, cho nên tôi không dễ dàng gì tiếp cận với nha đầu này.
Còn có một điều đáng lưu ý là, nàng có địch ý với tôi, tại sao lại biểu hiện ôn hoa như vậy?
Tôi cũng không ngu cho là Hứa Nhược Vân yêu tôi, tôi đương nhiên biết mị lực của mình không có lớn như vậy.
Âm mưu, tuyệt đối có âm mưu! Nhưng mà là 1 tiểu nha đầu thì có âm mưu gì được đây?
Đến trưa, tôi bị hai nha đầu này túm đi, nào là ngồi thuyền hải tặc, xe cáp treo, trèo thuyền ngược dòng nước, cho dù thể lực tôi rất tốt, nhưng cũng bị 2 nàng làm cho thất điên bát đảo, kiệt sức mất rồi.
Làm cho tôi không cách nào nhịn được đó là, 2 nàng đem cặp sách vắt lên 2 vai của tôi, trong tay của tôi thì cầm 1 bó hoa tươi. Từ tôi bên người đi qua người cũng kỳ quái xem tôi!
Rốt cục khi tôi sắp không chịu nổi nữa, thì hai tiểu nha đầu này lại đi vào khu giải trí của Công Viên Văn Hóa.
Triệu Nhan Nghiên nói nàng muốn ngồi Yun-night Speed một lần, tôi rốt cục cũng không chịu được nữa, ầm 1 cái ngã trên mặt đất.
Hai tiểu cô nương bị dọa cho sợ hãi, vừa ấn huyết Nhân Trung vừa bắt mạch, nhưng mà tôi vẫn không tỉnh.
Thật ra tôi không có chuyện gì, nhưng cũng không chịu nổi loại hành hạ này.
"Nhan Nghiên tỷ, hắn làm sao vậy?"
Hứa Nhược Vân lo lắng hỏi.
"Không biết, vừa lúc này còn tốt lắm mà."
Triệu Nhan Nghiên cũng không biết nói sao cho tốt cả.
"Muội nghe nói ngất xỉu thì phải hô hấp nhân tạo?"
Hứa Nhược Vân đem chút kiến thức ít ỏi về y học nói ra.
Triệu Nhan Nghiên do dự một chút, đem cái miệng nhỏ đặt trên môi của tôi.
Tôi ôm cổ Triệu Nhan Nghiên, đầu lưỡi thuận thế đưa tới trong cái miệng nhỏ của nàng.
"A..."
Triệu Nhan Nghiên muốn nói chuyện, nhưng đầu lưỡi của tôi với nàng đã dính lại với nhau mất rồi.
Rất lâu sau, Triệu Nhan Nghiên mới đẩy ra tôi, đỏ mặt nói:
"Anh thật là hư! Nhược Vân muội muội còn ở bên cạnh, anh lại làm…."
Tôi cười hắc hắc ngẩng đầu, phát hiện Hứa Nhược Vân đang trợn 2 mắt nhìn chúng tôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã trở nên đỏ rực.