Hà Tích Duyên đợi không biết bao nhiêu lâu mới đỗ đại học. nghĩ là có hai người Nhan Nghiên và Vi Nhi trước rồi thì cũng dễ tiếp nhận mình.
Thế nhưng hiện tại đột nhiên nghe tôi nói có thêm mấy người bạn gái. tâm nàng tình kích động vô cùng! Vừa tức vừa giận nộ. Tức giận là vì trách tôi hoa tâm, có hai người rồi còn chưa thấy đủ lại còn tìm nhưng người khác. trong khi lại không tìm nàng nên nàng mới khóc!
"Tích Duyên em làm sao vậy?" Tôi nhìn thấy Hà Tích Duyên đột nhiên khóc không khỏi hoảng sợ.
"Tại sao anh không tới tìm em, em có cái gì không tốt..." Hà Tích Duyên nghẹn ngào ai oán nói:
"Anh có phải ghét em lắm không, không thích một nha đầu nông thôn nghèo như em... Bởi vì có quan hệ giữa cha em và cha anh nên anh mới duy trì đúng không..."
"Tích Duyên, em hiểu lầm rồi kỳ thực anh..." Tôi đúng là không biết nói như thế nào.
"Kỳ thực anh không thích em..." Hà Tích Duyên thống khổ nói: "Em biết, Lưu đại ca. Anh nói anh chỉ muốn đối đãi với em như một người em kết nghĩa..."
Mẹ ơi! vậy thì bằng bất cứ giá nào. Hà Tích Duyên cũng là nữ nhân của của tôi. Nàng nghĩ tôi đang dối lừa nàng thì tôi cũng cần gì phải giả bộ chính nhân quản tử: "Đúng vậy. Đương nhiên là anh muốn em "làm" em gái!"
Nói đến đây. tôi đúng là bội phục Hán ngữ đa nghĩa!
"A?" Hà Tích Duyên lúc đầu nghe không hiểu tôi nói gì nhưng dù sao nàng cũng là con gái mười tám, suy nghĩ một lúc phì nói: "Lưu đại ca. tại sao anh không đứng đắn chút nào!"
"Nếu như anh đứng đắn thì em lại cho là anh lừa em!" Tôi cười nói: "Xem ra anh phải làm như vậy, thì mới khiến em không loạn tưởng!"
Nói xong tôi cầm bàn tay nhỏ bé của Hà Tích Duyên kéo nàng tới. Hà Tích Duyên không phông bị, cả thân hình lập tức bị tôi kéo vào lòng.
"Lỗi Lỗi, mì được rồi... À?" Cha nuôi đi tới thấy chúng tôi ôm nhau không khỏi sửng sốt!
Hà Đại Lực sao không hiểu tâm tư con gái của mình cơ chứ. nhưng đó là chuyện của lũ trẻ không tiện can thiệp vào. hiện giờ nhìn thấy như vậy sao không hiểu chuyện gì đang diễn ra! Nhìn con gái mình vui vẻ nhưng cũng lo lắng. nữ nhân của tôi nhiều như vậy thì có khi dễ con gái lão không? Nhưng nghĩ đến người anh em kết nghĩa thì cũng bình tĩnh lại.
Hà Đại Lực thấy nên tới nhà người anh em kết nghĩa một chút. nên góp một phẩn sức cho con gái của mình!
"Ách... Chuyện này... hình như là thịt bò hơi ít. cha lấy thèm một chút nữa... cha không nhìn thấy gì cả. các con tiếp tục..." Hà Đại Lực che mặt lấy cớ nói.
Hà Tích Duyên thấy cha đi thì vội vàng đẩy tôi ra. nghe thấy cha mình nói đoạn sau thì vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ cúi đầu.
"Cha nuôi không cần lấy thêm. con ăn không hết!" Tôi vội vàng ngăn cản.
"Cha đã quyết định ngày mai sẽ tới Tân Giang, lâu rồi không gặp cha con hàn huyên, có rất nhiều chuyện phải nói!" Hà Đại Lực quyết định vì tương lai của con mình. Nên quan hệ tốt với ông thông gia!
"Thật sao!" Hà Tích Duyên rất vui vẻ: "Cha. người cuối cùng cũng không làm nữa. con và mẹ cũng đỡ lo. tránh ảnh hưởng tới thản thể! "
"Ừ. nhưng cha với mẹ đi. Vậy thì con tính sao?" Hà Đại Lực không yên tâm nói.
"Cha. người đi cùng mẹ?" Hà Tích Duyên cỏ chút kỳ quái hỏi.
Hà Đại Lực nhìn thoáng qua tôi ở bên cạnh. Quỉ dị cười nói: "Ha hả. đúng vậy, cha muốn đi nhưng để con lại thì không yên lòng. Vậy con cũng tới nhà Lưu Lỗi ở đi. Có được không?"
"Cha nói gì vậy... hai chúng con chỉ là quan hệ anh em mà thôi..." Hà Tích Duyên tuy rằng rất muốn nhưng bản tính con gái là nhút nhát nổi lên.
Hà Đại Lực sao lại không hiểu: "Cha biết, nói anh em ở cùng nhau có vấn đề gì không?"
"Ha ha. đương nhiên không thành vấn đề gì! Cha nuôi cha cứ yên tâm đem tiểu Duyên giao cho con là được." Tôi biết Hà Đại Lực nói vậy là giữ thể diện cho con gái mình. :
Sau khi hàn huyên với Hà Tích Duyên thèm một hồi. Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm. Chủ quán khác cũng thu dọn đồ đạc. vì vậy tôi đứng dậy nói: "Cha nuôi Tích Duyên. Thời gian không còn sớm. chúng ta cũng về thôi. Con đưa hai người trở về."
"Chuyện này..." Hà Đại Lực bỗng nhiên do dự.
"Làm sao vậy? Có gì không tiện sao?" Tôi kỳ quái hỏi.
"Không... Không có." Hà Đại Lực xấu hổ lắc đầu.
"Cha nuôi, chẳng phải con đã mua một căn hộ ờ đây sao. sao lại đi hướng này!" Tôi kỳ quái nói.
Trước đây vì để cho Hà Tích Duyên học tập tốt, tôi đã mua một căn nhà ở đây, nhưng đâu phải phương hướng này!
"Chuyện này..." Hà Đại Lực có chút không tự nhiên.
"Rốt cuộc chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.
"Lưu đại ca. để em nói cho!" Hà Tích Duyên thở dài nói: "Xin lỗi. cha em bán nhà đi rồi"
"Bán? Các người có khó khăn sao?" Tôi có chút kỳ quái.
"Cũng là cha em có lòng tốt, có một người bà con xa biết cha em ở Bắc Kinh. đồng thời có nhà nên chạy tới vay tiền!" Hà Tích Duyên nói.
"Thế nhưng chuyện đó có quan hệ gì?" Tôi nhìn nàng hỏi.
" Hà Tích Duyên bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhưng người kia mở miệng đòi vay 20 vạn. hắn tưởng cha em phát tài... cha em hỏi là làm gì. Hắn nói là mẹ hắn bị tiểu đường, phí phẫu thuật là 20 vạn."
"Sau đó các người tin?" Tôi lắc đầu, rõ ràng là gạt người mà!
"Cha em mặc dù cỏ chút hoài nghi nhưng không biết người này đưa ra bệnh án, cha em tin là thật!"
Hà Tích Duyên nói: "Để cứu người chữa bệnh, cha em đi bán nhà được hơn 40 vạn, đều cho người kia cầm đi!"