"Ngươi...ngươi không có chuyện gì sao?"
Tô Tiểu Như nhìn qua Diệp Trần ở trên xe vẻ mặt nhẹ nhàng, hai mắt lập tức trợn lên thật lớn.
Diệp Trần nhẹ nhàng cười một tiếng,
"Ngươi hi vọng ta có chuyện gì sao?"
"Ta không phải có ý đó, ta nói là..."
Tô Tiểu Nhu còn muốn giải thích, Diệp Trần lại hướng cô ta khoát tay chặn lại,
"Lên xe hẵng nói đi! Sắc trời đã không còn sớm, ta trước tiên đưa ngươi về nhà, xe của ngươi sau này trở lại đến lấy đi!"
Diệp Trần trước đưa Tô Tiểu Nhu về đến trong nhà, lại gọi điện thoại báo cáo Tô Lam một cái bình an, sau đó lái xe chạy về tiểu khu Tử Kim Sơn.
...
Cùng lúc đó, trong bệnh viện trung tâm thành phố Vân Châu,
"Tứ gia, chân của lệnh lang, các dây thần kinh đã hoàn toàn bị hoại tử, chỉ sợ...chỉ sợ không giữ được!"
Một tên bác sĩ khoa chỉnh hình, đối với một người đàn ông trung niên rất uy nghiêm, vẻ mặt thấp thỏm báo cáo.
Người đàn ông trung niên uy nghiêm kia, hóa ra chính là đại lão Vân Châu Tào Khôn!
Tào khôn nghe xong báo cáo của bác sĩ khoa chỉnh hình, hai mắt lập tức trừng một cái, trên người bỗng nhiên dâng lên một cỗ sát khí!
"Hỗn trướng! Là thằng trời đánh nào, hại con trai ta thành ra như vậy! Ta nhất định phải để hắn nợ máu trả bằng máu!"
Tào Quang lúc này cũng đã ung dung tỉnh lại, nhìn thấy Tào Khôn, lập tức khóc khóc không thành tiếng,
"Cha! cha phải làm chủ cho con a!"
Tào Quang thút thít một trận, đột nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức lại nói:
"Đúng rồi, tiểu tử làm tổn thương ta kia, chắc là một tên tông sư Hóa Kình, cha phải báo thù cho con, nhất định phải mời Diệp tiên sinh ra tay mới được!"
Tào Khôn nghe được điều này, lập tức nhướng mày, biểu cảm nghiêm,
"Tông sư Hóa Kình? Bình thường ta dạy ngươi như thế nào! Gặp phải thế ngoại cao nhân như tông sư Hóa Kình, nhất định tuyệt đối không thể trêu chọc, ngươi thằng ranh con, để lời của lão tử coi như gió thoảng bên tai có đúng không?"
Tào Quang bị Tào Khôn răn dạy một trận, cũng không dám cãi lại, qua một lúc lâu, mới buồn bã nói:
"Tiểu tử kia nhìn qua so với con cũng không chệnh lệch tuổi tác nhiều, con làm sao biết được, tu vi của hắn vậy mà lại cao như thế? Với cả chúng ta không phải còn có Diệp tiên sinh sao? Sợ cái gì chứ!"
Tào Khôn tức giận đến không nhịn được, không thể không lắc đầu,
"Mà thôi! Dựa vào quan hệ giữa ta và Diệp tiên sinh, để hắn ra tay giúp chuyện này, chắc là cũng không phải việc gì khó..."
"Khoan! Chờ một chút!"
Tào Văn ở một bên, đột nhiên mở miệng,
"A Quang, em vừa rồi nói cái gì? Tiểu tử đả thương em, có tuổi tác không chênh lệch với em bao nhiêu sao? Hơn nữa còn là tông sư Hóa Kình phải không?"
Được Tào Văn nhắc nhở như vậy, Tào Khôn lập tức cũng phản ứng lại, vẻ mặt lập tức thay đổi lớn.
Tào Quang thấy vẻ mặt của cha và anh họ có phần không đúng lắm, trong lòng âm thần buồn bực, thế nhưng vẫn đàng hoàng trả lời:
"Vâng đúng vậy, tiểu tử kia nhìn qua giống như so với em còn nhỏ hơn một chút, thật không biết vì sao lợi hại như vậy..."
Tào Khôn nghe được điều này, thần sắc vẻ mặt càng ngưng trọng thêm, lập tức đề đầu vai Tào Quang lại, quát:
"Miêu tả hình dáng người kia, cẩn thận nói cho ta nghe một chút!"
Vẻ mặt Tào Quang lập tức trở nên mờ mịt, tuy nhiên vẫn lập tức nói cách ăn mặc và dung mạo của Diệp Trần ra một lần, sau đó vẻ mặt khinh thường nói:
"Tiểu tử kia tuổi tác nhỏ như vậy, cho dù thực sự là tông sư Hóa Kình, tu vi khẳng định cũng không cao tới đâu, chỉ cần Diệp tiên sinh có thể ra tay, khẳng định để hắn chết..."
Tào Quang đang líu lo không ngừng nói, dường như không có để ý tới, sắc mặt của cha hắn đã trở nên xanh xám vô cùng.
"Ba!"
Tào Quang còn chưa líu lo xong, đột nhiên cảm thấy trên mặt đau xót, thế mà bị cha của mình hung hăng tát cho một cái bạt tai!
"Cha, cha đánh con làm cái gì?".
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Là Một Tên Cuồng Vợ |||||
Tào Quang choáng váng nhìn qua Tào Khôn, trăm mỗi vẫn không có cách giải.
Mà Tào khôn vào lúc này đã sớm tức giận đến sùi bọt mép, trực tiếp cầm lấy cái ghế ở một bên nhấc lên, muốn nện trên người của Tào Quang,
"Tao chẳng những đánh mày, tao mẹ nó bây giờ còn muốn giết chết mày!"
Tào Văn ở một bên, vội vàng ngăn lại,
"Chú Tư bớt giận! Viecj đã đến nước này rồi, coi như chú đánh chết a Quang cũng vô dụng a!"
Tào Quang nghe được đối thoại của hai người, hoàn toàn choáng váng, hoàn toàn không hiểu rõ là tình huống gì, bụm mặt, hét lớn:
"Cha, đến cùng là con đã làm sai điều gì? Tại sao cha lại như vậy!"
"Ngươi ngươi!... Ta..."
Tào Khôn lúc này đã tức giận đến nói không nên lời, nếu như không phải Tào Văn ngăn lại, chỉ sợ sớm đã giết chết đứa con của mình gây ra đại họa mà còn không tự biết.
Cuối cùng vẫn là Tào Văn thở dài một hơi, giải thích nói:
"A Quang, lần này em xông đại họa rồi! Nếu như anh không có đoán sai, người mà hôm nay phế bỏ một cái chân của em, rất có thể chính là Diệp tiên sinh!"
"Cái gì! Hắn...hắn chính là Diệp tiên sinh?"
Vẻ mặt Tào Quang lập tức tái mét, cả người gần như bại liệt ở trên giường bệnh.
Những ngày gần đây hắn được nghe rất nhiều người kể lại về vị Diệp tiên sinh kia, như thế nào một quyền đánh bại Vu Thành Hùng, một câu thu một nửa gia sản Hà gia ở Lâm Châu, bây giờ đã là Vân, Lâm hai châu đệ nhất nhân, ép cho nhiều đại lão ở hai châu không ngóc đầu lên được!
Theo suy nghĩ mà hắn nghĩ tới, vị Diệp tiên sinh kia giống như nhân vật thần tiên, làm sao lại lái một chiếc xe Civic cùi bắp kia, đoạt nữ nhân của tiểu đệ mình?
Cho nên, hắn từ đầu đến cuối, căn bản không có hướng tới cái suy nghĩ kia!
"Tại sao có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy..."
Tào Quang cảm giác cả người đều nhanh muốn hỏng mất.
Vị Diệp tiên sinh kia, giờ này ngày này địa vị và thực lực, nếu thực sự muốn truy cứu việc này, đừng nói hắn khó giữ được cái mạng nhỏ này, chỉ sợ tính cả toàn bộ Tào gia, đều phải dính vào liên lụy!
Tào Quang có thể nghĩ tới điểm này, Tào Khôn và Tào Văn làm sao có thể không nghĩ ra?
Tào Văn trầm ngầm một lúc, mới chậm rãi nói:
"Chú Tư, trước mắt việc cấp bách của chúng ta, đầu tiên phải điều tra hiểu rõ, thiếu niên kia có phải chính là Diệp tiên sinh hay không!"
Tào Khôn nhẹ gật đầu, biểu thị đồng ý, chợt lại cau mày lại, nói:
"Nếu như người kia thực sự là Diệp tiên sinh, vậy buốc tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?"
Tào Văn trầm tư một lát, nặng nề thở dài một hơi, nói:
"Nếu quả như thực sự là Diệp tiên sinh, vậy chú Tư chỉ có thể mang theo a Quang, tự thân lên cửa chịu đòn nhận tội a!"
Tào Quang nghe được điều này, hoàn toàn bại liệt ở trên giường bệnh.
...
Lại nói, sau khi Diệp Trần trở lại biệt thự, trực tiếp ở xung quanh bố trí một đạo cấm chế, sau đó bắt đầu thực hiện đại kế bày trận của hắn.
Thanh Long đại trận vật liệu cần có, trước đó hắn đã sớm để Cổ Thuần Dương giúp hắn một tay chuẩn bị đầy đủ, duy chỉ có thiếu linh hồn Thanh Long này, bây giờ linh hồn Thanh Long cũng đang tìm được ở trong tiên mộ, tự nhiên là mọi thứ đã sẵn sàng.
Đợi đến lúc Diệp Trần mang tất cả vật liệu lấy ra, sau khi dưa theo phương vị cố định bố trí xong, đã đi qua khoảng thời gian suốt cả đêm!
"Tiếp theo, chính là một bước quan trọng nhất, cũng là một bước khó khăn nhất, đó là sau khi rót linh hồn Thanh Long này vào trận pháp này, làm cho linh hồn Thanh Long này trở thành trận linh của Thanh Long đại trận, hơn nữa còn phải đối ứng với Thanh Long thất túc trên trời, như thế mới có thể thu nạp lực lượng tinh thần, hóa thành năng lượng thiên địa, cung cấp ta dùng để tu luyện..."
Diệp Trần ngồi xếp bằng trên mặt đất, sắp xếp tất cả quá trình ở suy nghĩ lại một lần, lúc này mới bỗng nhiên hơi ngửa đầu, hé miệng,
"Thương!"
Sau khi nghe thấy một tiếng long ngân vang lên, linh hồn Thanh Long kia, đã từ trong đan điền của Diệp Trần bay ra...
P/S: Ta thích nào