Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

"Lục thiếu, anh Uy, các ngươi mau nhìn thằng bé ở cửa ra vào kia, đang nhìn chằm chằm vào Tô Mạn hoa hậu giảng đường của chúng ta, nước bọt đã sắp chảy ra rồi! Ha ha!"

Ở bên cạnh Tô Mạn, còn có ba nam một nữ, một nhóm này có tới năm người, đều là thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mà người nói chuyện, thì là một nam thanh niên có dáng người cao gầy, một thân mặc toàn đồ hàng hiệu, rất rõ ràng chắc là một tên con em nhà giàu.

Mấy người còn lại nghe được điều này, cũng thi nhau nhìn về hướng mà hắn chỉ.

"Oa! Còn là một anh chàng đẹp trai nữa đó!"

Một cô gái trẻ khác, nhìn không được cười trêu đùa một câu.

Không nghĩ tới, một nam thanh niên dáng người cao to, lại hừ lạnh một tiếng nói:

"Đẹp trai nữa có đẹp trai hơn Lục thiếu sao? Ngươi cũng không nhìn cách ăn mặc nghèo túng của hắn, thế mà dám đánh chủ ý với Tô hoa hậu giảng đường của chúng ta, nhìn ta đi dạy bảo hắn một chút!"

Thanh niên cao to này nói xong, đang muốn tiến lên dạy bảo Diệp Trần, lúc này thanh niên cuối cùng có bộ dáng đẹp trai mở miệng,

"Trương Uy, được rồi! Một thằng nhóc mà thôi, cần gì phải chấp nhặt với hắn!"

Rất rõ ràng, thanh niên đẹp trai này, chắc là Lục thiếu trong miệng của hai tên kia, bất luận là ăn măc, hay là khí chất trên người, hoàn toàn chính xác cao hơn hai người khác không ít.

Còn về Tô Mạn, cô ta lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Trần, chẳng qua là cảm thấy có chút quen thuộc, cũng không có nhận ra hắn, dù sao hơn một tháng vừa qua, khí chất của Diệp Thần, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nhưng mà, lúc mọi người ở đây đang định không để ý tới cái tên háo sắc này, lại không nghĩ tới đối phương thế mà chủ động đi về phía bọn họ.


"Này! Nhóc con chẳng lẽ còn muốn tới bắt chuyện hay sao? Thật đúng là không biết sống chết a!"

Trương Uy nhìn thấy Diệp Trần đi về phía bọn họ, lập tức giận không nhịn được, lập tức tiến lên một bước, muốn ngăn cản.

Ngay cả Lục thiếu kia, cũng không thể không nhíu mày, hiện ra vẻ không vui, không tiếp tục ngăn cản Trương Uy.

Trương Uy thấy Lục thiếu đã ngầm đồng ý, tinh thần lập tức chấn động, tiến lên trước hai, ba bước, muốn ngăn cản đường đi của Diệp Thần,

"Nhóc con, ngươi muốn làm...". T𝙧u𝑦ện‎ ha𝑦?‎ Tìm‎ nga𝑦‎ t𝙧ang‎ chính‎ ﹟‎ t‎ 𝙧umt𝙧u𝑦en.𝑽n‎ ﹟

Trương Uy còn chưa nói xong, đột nhiên thấy hoa mắt, tên thiếu niên phía trước kia, đã biến mất không thấy dấu vết đâu nữa, hơn nữa không biết làm sao, vậy mà lách qua bên cạnh hắn đi qua.

Hơn nữa càng quỷ dị hơn là, đối phương từ đầu đến cuối đi lên phía trước nhẹ nhàng vô cùng, giống như là xuyên qua thên thể của hắn vậy!

"Điều này...tình huống này là như thế nào?"

Trương Uy mạnh mẽ vuốt vuốt cặp mắt của mình, còn tưởng rằng chính mình xuất hiện ảo giác.

Mà ngay vào lúc Trương Uy còn đang ngây người, Diệp Trần đã chậm rã đi tới trước mặt Tô Mạn, khẽ gọi một tiếng,

"Chị..."

Tô Mạn đầu tiên là sững sờ, rất nhanh sau đó rốt cuộc cũng nhận ra Diệp Trần,


"Em là...tiểu Trần?"

Diệp Trần hướng về phía Tô Mạn giang hai cánh tay ra, nhếch miệng cười một tiếng,

"Làm sao? Ngay cả em trai của chị cũng không nhận ra được sao?"

Sau khi Tô Mạn thừa nhận đây là Diệp Trần, vẻ mặt lập tức tràn đầy sợ hãi lần vui mừng, trực tiếp nhào vào trong ngực của Diệp Trần, cho hắn một cái ôm lớn.

Tên Lục thiếu sau lưng kia, trên mặt lập tức hiện ra vẻ cực kỳ ghen ghét, hắn theo đuổi Tô Man đã được một đoạn thời gian, đến bây giờ thế nhưng là ngay cả tay cũng chưa từng được sờ qua a!

Bây giờ đột nhiên xuất hiện một tên thiếu niên có dung mạo không thua kém gì hắn, vừa tới thế mà đã ôm ấp cô gái mà mình ngưỡng mộ ở trong lòng một cái, điều này ít nhiều làm cho hắn có chút tức giận.

Tuy rằng hai người xưng hô là chị em, thế nhưng dung mạo của hai người rõ ràng không giống nhau, xem ra chắc không phải là chị em ruột.

Hai người ôm hẳn một lúc lâu, mới từ từ tách ra, Tô Man lúc này cũng ý thước được, bạn học của mình vẫn đang còn ở đây, gương mặt xinh đẹp lập tức hơi đỏ lên, vội kéo Diệp Trần đến trước mặt mọi người, nói:

"Ta tới giới thiệu cho mọi người một chút, đây là tiểu Trần em trai của ta! Tiểu Trần, mấy người này là bạn học chung thời đại học của ta..."

Sau khi nghe Tô Mạn giới thiệu một phen, Diên Trần đối với mấy người ở trước mắt này có hiểu biết sơ bộ,

Trong bốn người này, có duy nhất một cô gái trẻ tuổi, gọi là Triệu Khả Hân, là bạn học cùng lớp kiêm cùng phòng của Tô Mạn.


Tên thanh niên cao gầy kia, là bạn trai của Triệu Khả Hân, tên là Đổng Lực.

Thanh niên cao to kia tên là Trương Uy, dường như là chủ nhiệm câu lạc bộ Taekwondo của trường bọn họ.

Còn về tên thanh niên đẹp trai kia, tên là Lục Thiếu Khanh, khi Diệp Trần nghe được cái tên này, rõ ràng sửng sốt một lúc, sau đó trong đôi mắt hiện lên vẻ tàn khốc.

Lục Thiếu Khanh!

Nếu như hắn không có nhớ nhầm, như vậy người này ở kiếp trước, chính là công tử nhà giàu kia đã tàn nhẫn vứt bỏ Tô Mạn!

Nếu như bây giờ không phải là đang ở trên đường cái, hơn nữa Tô Mạn cũng đang ở đây, Diệp Trần nói không chừng, đã sớm không nhịn được lấy tay đập cho một phát, đập cho cái thằng đàn ông phụ lòng này thành cặn bã.

Mà Lục Thiếu Khanh kia, ngay từ đầu đối với thiếu niên đột nhiên xuất hiện ở trước mắt này, đã có chút ghen ghét, nhưng khi hắn tới đối mặt, đột nhiên cảm thấy một trận sợ hãi không hiểu, cái cảm giác này giống như là con thỏ bị diều hâu để mắt tới, để trong lòng hắn phải run rẩy kinh sợ, chỉ có điều, loại cảm giác kỳ lạ này, lóe lên rồi biến mất, rất nhanh đã biết mất không còn dấu vết.

"Ha ha, hóa ra là em trai của Tô Mạn! Không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được, thật may mắn!"

Lục Thiếu Khanh cho rằng vừa rồi chẳng qua là áo giác của mình, sau khi lấy lại bình tĩnh một chút, trên mặt hiện ra nụ cười hiền hòa, vừa nói chuyện, vừa lễ độ vươn cánh tay của mình ra hướng về phía Diệp Trần.

Nhưng mà, Diệp Trần lại đút tay vào trong túi quần, căn bản không có ý định rút tay ra, hơn nữa dường như không nghe thấy lời nói của Lục Thiếu Khanh, không thèm để ý tới hắn, vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng.

Lục Thiếu Khanh thấy Diệp Trần không cho hắn thể diện, vẻ mặt lập tức vô cùng khó coi.

Mấy người còn lại, cũng không thể không thi nhau nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ:

"Tiểu tử này thật cuồng a!"


Nếu như không phải xem ở trên khía cạnh Diệp Trần là em trai của Tô Mạn, chỉ sợ bọn họ đã sớm trở mặt rồi.

Đáng tiếc, hình tượng cao ngạo lạnh lùng của Diệp Trần, cũng không có duy trì quá lâu.

Bởi vì Tô Man ở bên cạnh, rốt cuộc mới phản ứng được, đột nhiên tay vươn ra nắm lấy lỗ tai của Diệp Trần, bắt đầu trách mắng,

"Chị suýt chút nữa cũng quên! Em không có ở nhà học hành cho tốt, chạy tới thị trấn Thái Bình này làm cái gì? Em có biết ở chỗ này nguy hiểm cỡ nào hay không? Chị phát hiện bây giờ lá gan của em thật đúng là càng lúc càng lớn!"

Diệp Trần lập tức dở khóc dở cười,

Hắn nghĩ mình đường đường là Cuồng Đế ở Tu Chân giới, cho dù là trọng sinh sống lại, bây giờ cũng đã là nhân vật lớn danh chấn một phương, không nghĩ tới lại bị người véo lỗ tai ở trước mặt mọi người lại còn bị trách mắng, hơn nữa hết lần này tới lần khác hắn còn không thể làm gì...

"Chị, em sai rồi a..."

"Nói một câu sai là xong sao?"

Tô Mạn rõ ràng là tức giận không nhẹ, một tay chống nạnh, một tay tiếp tục véo lỗ tai của Diệp Trần, không buông tha.

Mắt thấy có rất nhiều người đi đường thi nhau nhìn sang, hai mắt Diệp Trần đảo một cái, vội vàng thấp giọng nói:

"Chị gái tốt của em, trước mặt có nhiều người như vậy, chị không thể để cho em trai của chị chừa lại một chút thể diện, thế nhưng ít ra cũng phải chú ý tới hình tượng ngọc nữ hiền lương thục đức của mình một chút chứ?"

Diệp Trần thế nhưng là rất hiểu tính cách bà chị này của mình, chỉ có lúc ở trước mặt mình, mới có thể hiện ra bản tính con hổ cái này, ở trước mặt người ngoài, thì lại là một người con gái đẹp thùy mị nết na.

Quả nhiên, nghe được lời này của Diệp Trần, Tô Mạn lập tức cũng kịp phản ứng, khuôn mặt không thể không đỏ lên, lập tức buông cái lỗ tai của Diệp Trần ra.

P/S: Ta thích nào....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận