Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Diệp Trần nghe được điều này, lông màu cũng không thể không nhíu lại, không nghĩ tới Lục Thiếu Khanh này, thế mà còn có bối cảnh bực này.

Cháu trai của Vũ Thế Mậu gia chủ Vũ gia, hoàn toàn chính xác là có thể xông pha ở thành phố Thiên Hải, thậm chí là toàn bộ tỉnh Thiên Nam.

Tuy nhiên, đối với Diệp Trần bây giờ mà nói, tự nhiên không có quá để ở trong lòng.

...

Trương Uy nghỉ ngơi một lúc, lần nữa tiến lên lôi đài, nhẹ nhõm chiến thắng một lần nữa.

Dưa theo quy tắc của lôi đài dưới mặt đất này, mỗi một trận chiến thắng, sẽ có tiền thưởng là hai ngàn đồng.

"Móa nó, còn tưởng rằng có cao thủ, cuối cùng không có một ai có thể đánh!"

Sau khi thắng liên tiếp năm trận, Trương Uy tỏ ra đắc ý, trực tiếp nhận một vạn đồng tiền thưởng, sau đó không còn lên đài.

Tuy rằng gia thế của Trương Uy không bằng Lục Thiếu Khanh, nhưng cũng là con em nhà giàu, tham gia võ đài không phải là vì kiếm tiền, đơn giản chỉ là chơi vui mà thôi.

Mắt thấy mọi người đều có chút không hứng thú, Lục Thiếu Khanh đề nghị:

"Không bằng chúng ta đi nơi khác dạo chơi đi!"

Mọi người tự nhiên không có ý kiến.

Sau khi ra khỏi lôi đài, lúc này trời đã chạng vạng tối, mọi người ở trên thị trấn tùy tiện đi dạo một lúc, sắc trời đã hoàn toàn mờ đi, cũng đã tới lúc đi ăn cơm.

Lúc này, Trương Uy mở miệng nói:

"Sắc trời cũng đã không còn sớm, tôi biết ở bờ sông có một nhà hàng tay nghề không tệ, hôm nay tôi làm chủ!"

Tính cách Trương Uy này tuy rằng không hề dễ chịu, nhưng làm người cũng thuộc dạng hào phóng, đương nhiên, cũng có thể là ở trước mặt Lục Thiếu Khanh, cố gắng biểu hiện ra như thế.

Rất nhanh, một nhóm người đi tới nhà hàng mà Trương Uy nói,

Nhà hàng này cũng không phải là nhà hàng cấp cao, bàn ăn được đặt bày ra rất tùy ý ở bờ sông, có chút giống với quán hàng vỉa hè, tuy nhiên ở cái thị trấn nhỏ vắng vẻ này, cũng được coi là rất tốt rồi, hơn nữa, cũng y như Trương Uy nói, đầu bếp của nhà hàng này có tay nghề coi như không tệ, ngay cả những món ăn đắt tiền như tôm hùm và bào ngư đều có, món nào cần có đều có.

Mấy người vừa ăn cơm, vừa bắt đầu tán gẫu, đầu tiên là nói về đủ các loại chuyện ở trường đại học mà có ít người biết tới, loanh quanh luẩn quẩn lại nói tới đại hội võ lâm.

Đột nhiên, Lục Thiếu Khanh nói:

"Mọi người có biết, gần đây tỉnh Thiên Nam chúng ta, nhân vật có danh tiếng lớn nhất là ai không?"

Mấy người Trương Uy lắc đầu, biểu thị không biết.

Lục Thiếu Khanh cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Tô Mạn và Diệp Trần, nói:

"Mạn Mạn, nói đến người này còn là đồng hương của hai người đó, hắn chính là Diệp tiên sinh ở Vân Châu!"

Trong lúc bất tri bất giác, Lục Thiếu Khanh đã sửa đổi cách xưng hô đối với Tô Mạn, Tô Mạn cũng không nghĩ tới chi tiết này, trên mặt hiện ra vẻ hoài nghi, nói:

"Diệp tiên sinh? Lúc em ở Vân Châu, chỉ nghe nói qua Tào Tứ Gia, là đại lão thế giới ngầm của Vân Châu bọn em, cho tới bây giờ chưa có nghe nói về Diệp tiên sinh gì đó a?"

Tô Mạn nói xong, vẫn không quên hướng về phía Diệp Trần hiện ra vẻ hỏi thăm,

"Em có từng nghe nói về người này chưa?"

Diệp Trần không thể không sờ lên cái mũi của mình, nghĩ thầm nói, Diệp tiên sinh chẳng phải đang ngồi ở trước mặt chi đây sao?

Nhưng hắn biết, coi như lúc này hắn mang lời thật nói ra, chỉ sợ cũng không có người nào tin tưởng, hơn nữa, hắn tạm thời cũng không muốn để cho Tô Mạn biết về thân phận của mình, thế là quả quyết lắc đầu,

"Chưa từng nghe thấy!"

Lục Thiếu Khanh cười nói:

"Mọi người đối với tình huống trong chốn võ lâm đều không hiểu rõ, không biết cũng là chuyện rất bình thường, huống chi vị Diệp tiên sinh kia, là nhân vật mới nổi lên ở trong một hai tháng gần đây, ta cũng là trong lúc cùng ăn cơm với mấy người anh họ của ta, nghe bọn hắn nói tới!"

Triệu Khả Hân ở một bên, thích nhất là được nghe tin đồn, vội vàng thúc giục nói:

"Lục học trưởng, vậy anh tranh thủ thời gian nói một chút cho mấy người chúng em biết đi, vị Diệp tiên sinh này đến cùng có lai lịch gì?"

Lục Thiếu Khanh cười nhạt một tiếng, đầu tiên là nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, mới chậm rãi nói:

"Nói tới vị Diệp tiên sinh này, hoàn toàn chính xác được coi là một nhân vật truyền kỳ, gần như không có ai biết tới lai lịch của hắn, thậm chí ngay cả người từng gặp mặt hắn cũng không nhiều, tuy nhiên có một chuyện có thể xác nhận, người này là một tên cao thủ võ đạo tuyệt đỉnh!"

Trương Uy ở một bên ngay đến đó, không thể không bật thốt lên:

"Không phải là tông sư Hóa Kình trong truyền thuyết đó chứ?"

Đổng Lực cũng hùa theo mở miệng nói:

"Tôi biết, tôi biết! Nghe nói tu luyện võ công tới cảnh giới nhất định, có thể ngưng tụ ra nội kình, mà tu luyện tới nội kình nhất định, có thể phóng nội kình ra ngoài, theo như trong lời kể lại tông sư Hóa Kình là có thể phóng nội kình ra ngoài, cách không đả thương người, giết người ở vô hình, đãn gần như là tiên nhân! "

Tô Mạn và Triệu Khả Hân, rất hiển nhiên là lần đầu tiên nghe thấy cái danh hiệu tông sư Hóa Kình này, vẻ mặt lập tức chấn kinh, Triệu Khả Hân nhịn không được nói:

"Cách không đả thương người? Đây không phải là cảnh tượng trong tiểu thuyết võ hiệp sao? Trong hiện thực làm sao lại có người như vậy được chứ?"

Đổng Lực lập tức ôm vai Triệu Khả Hân, cười ha ha nói:

"Em yêu, em đây là không hiểu a! Thế giới này không đơn giản như em nghĩ vậy, em cho rằng những tiểu thuyết võ hiệp kia đều là đột nhiên mà nghĩ ra được sao? Bởi vì cái gọi là, không có lửa thì làm sao có khói! Có nhiều thứ, coi như quốc gia, cũng không dám để lộ ra ngoài, bằng không sẽ gây nên khủng hoảng không đáng có!"

Đổng Lực nói xong, Trương Uy lại nói tiếp:

"Không sai! Giống như sư phụ tôi, chính là một tên cao thủ võ đạo Ám Kình đại thành, tôi đã từng tận mắt thấy một cước của hắn có thể đá gãy một tấm thép dày khoảng mười centimet! Còn về tông sư Hóa Kình trong truyền thiết kia, so với sư phụ tôi còn cường đại hơn không chỉ mười lần! Một khi đạt tới loại cảnh giới đó, có thể nói ở trong trăm vạn đại quân lấy thủ cấp của thượng tướng như là lấy đồ trong túi a!"

Nói đến đây, vẻ mặt của Trương Uy tỏ ra mê mẩn.

Tô Mạn và Triệu Khả Hân nghe được điều này, thì lập tức ngạc nhiên một lần nữa.

Rất rõ ràng, lời kể của Trương Uy, đối với các cô có lực trùng kích quá mạnh, trong thời gian ngắn để cho các cô có chút khó mà tiếp nhận.

Tuy nhiên, Lục Thiếu Khanh sau đó mở miệng, làm cho ngay cả Trương Uy và Đổng Lực cũng phải sợ ngây người.

"Tông sư Hóa Kình tuy rằng lợi hại, nhưng không phải điểm cuối cùng của võ đạo, vị Diệp tiên sinh ở Vân Châu kia, rất có thể đã có sự tồn tại phía trên vượt qua tông sư Hóa Kình!"

"Cái gì!"

Trương Uy và Đổng Lực cũng hoàn toàn bị tê liệt, nhất là Trương Uy, chính bản thân hắn là người trong võ đạo, vẫn luôn coi, tông sư Hóa Kình là đỉnh cao của võ đạo, không nghĩ tới ở phía trên tông sư Hóa Kình, thế mà còn có cảnh giới càng cao hơn nữa!

"Cảnh giới vượt qua tông sư Hóa Kinh, đây chẳng phải là nói còn cường đại hơn cả lão tổ tông của Vũ gia kia sao?"

Lục Thiếu Khanh lập tức cười ha ha,

"Thế thì cũng chưa chắc! Cụ ngoại của ta, thực ra thì cũng là tồn tại phía trên tông sư Hóa Kình, chẳng qua, đối với người bình thường bên trong võ đạo tới mà nói, tông sư Hóa Kình có tồn tại giống như thần tiên, cho nên rất nhiều người cũng không biết, ở trên cảnh giới tông sư Hóa Kình còn có cảnh giới càng cao hơn, bọn họ gọi là Thánh Cảnh!"

Vũ Trường Không lão tổ của Vũ gia, chính là ông của Vũ Thế Mậu gia chủ đương thời của Vũ gia, tự nhiên cũng chín là cụ ngoại của Lục Thiếu Khanh.

Lục Thiếu Khanh nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó lại hít một hơi thật sâu rồi thở ra, rồi chậm rãi nói:

"Nhưng đây còn chưa phải chỗ lợi hại chân chính của vị Diệp tiên sinh kia, chỗ lợi hại nhất của hắn, là thiên phú của hắn, mọi người chỉ sợ đều khó mà tưởng tượng được, nghe nói tuổi của vị Diệp tiên sinh kia, so với chúng ta còn nhỏ hơn a!"

"Cái gì!"

Đổng Lực cùng Trương Uy, lập tức triệt để khiếp sợ không nói nên lời.

P/S: Ta thích nào...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui