CHƯƠNG 111: MẠCH THƯỢNG HOA KHAI, HOÃN HOÃN QUY HĨ |10|
Một số tiền lớn vô cớ biến mất, Khấu Nhan đi đến ngân hàng hỏi thăm nguyên do.
Khấu Thu thì lại suy xét làm sao để ngăn cản phong ba án oan liên tiếp.
Án oan thiên cổ – không cần có nhiều IQ cũng có thể dự đoán được đây không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Trong trường có người bị thương cộng thêm tự sát.
Thi thể Trần Lâm ở trong phòng thí nghiệm bị phát hiện nhưng lại không có người bàn tán đến.
Có vụ việc Cẩu Chỉ Xảo lần trước, trong phòng thí nghiệm có xảy ra cái gì dường như cũng không làm cho người cảm thấy kinh ngạc.
Mặc Vấn là người đầu tiên tìm đến Khấu Thu.
Trong phòng nghỉ, lần thứ hai Khấu Thu thử đeo kính sát tròng.
Mặc Vấn thấy hắn hai lần ba lượt thất bại, hỏi: “Không phải cậu nói mình đã từng đeo kính sát tròng rồi à?”
“Lúc nào?”
Mặc Vấn: “Là khi tôi thôi miên cậu.”
Nhớ tới thì ra là có chuyện như vậy, Khấu Thu khoát tay: “Đùa anh thôi, còn tin là thật sao.”
Mặc Vấn: …
“Chỉ có người thực tự chủ mới có thể làm được.
Cậu không có khả năng tự mình thoát khỏi thôi miên.” Hắn nghiêm túc nói.
Khấu Thu: “Khả năng tự chủ của tôi rất mạnh.”
Mặc Vấn nhìn hắn.
Khấu Thu không chút nào chột dạ nhìn thẳng vào hắn.
Một lát sau, ngay cả bản thân cũng hiểu mình rất không biết xấu hổ: “Còn có một phương pháp chính là phân tán lực chú ý, cũng tựa như có người cắn nát đầu ngón tay.”
Mặc Vấn: “Cậu không phải là người sẽ làm điều này.”
Khấu Thu: “Tôi hiển nhiên có phương pháp của riêng mình.”
Hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến nổi tự hại bản thân.
Cắn đầu ngón tay lỡ như để lại sẹo thì làm sao.
Mặc Vấn chậm rãi mở miệng: “Trần Lâm.”
Khấu Thu cho rằng hắn còn muốn hỏi nguyên nhân Trần Lâm chết.
Nhưng Mặc Vấn lại chuyển đề tài: “Tôi nhớ hắn còn có một đứa con trai tên là Trần Chu.”
Khấu Thu gật đầu.
Mặc Vấn: “Nói cho tôi biết, cực hạn cậu ở nơi nào?”
“Anh chỉ cái gì?” Khấu Thu nhíu mày.
“Cực hạn có thể chống đỡ được thôi miên.” Mặc Vấn nói tiếp: “Trần Chu và tôi học chung một thầy.”
Khấu Thu ngẩn ra: “Sao chưa từng nghe anh nhắc đến lần nào?”
“Gần đây cũng mới biết được.” Mặc Vấn đứng lên đi đến gần cửa sổ: “Tôi vẫn luôn cho mình là học sinh cuối cùng của thầy.
Cho đến khi mấy ngày hôm trước ông ấy bệnh nặng không khỏi sắp lìa đời, tôi đi thăm ông mới biết được.
Thầy nói mấy năm trước thầy ấy có gặp được một học sinh có thiên phú cực cao, liền nổi tâm tiếc tài.
Cuối cùng lại ngoại lệ dạy hắn.”
“Nếu đề cập đến chuyện này, nói vậy chắc là không có kết cục gì tốt đẹp rồi.”
Mặc Vấn thở dài: “Vốn là tiếc tài, cuối cùng lại dạy dỗ ra một con sói.”
Khấu Thu nghĩ đến em gái Trần Vân cũng đề cập đến tinh thần cô ta tựa như rất không ổn.
“Hôm nay ở trường cậu xảy ra hung án, hiện tại có người thần chí không rõ, đang được đưa đi làm kiểm tra tinh thần.
Còn có vụ việc thầy giáo tự sát, tìm không ra nguyên nhân.
Nhưng có thể khẳng định, bọn họ đã từng đến chỗ Trần Lâm cố vấn tâm lý.”
“Người tự sát không phải học sinh?”
Mặc Vấn nhìn hắn thật lâu: “Là giáo viên dạy Toán ban cậu, Trương Phàm.”
Trương Phàm chết.
Người nghiên cứu chế tạo ra hệ thống, cuối cùng lại dùng phương thức này chết đi.
Khấu Thu không nói rõ tư vị trong lòng ra sao: “Trần Lâm không có hứng thú đối với người không liên quan ra tay.”
“Vật thí nghiệm.” Mặc Vấn nói: “Nếu tôi đoán không sai, hắn đang muốn phóng đại cảm xúc của một người lên vô hạn.”
Khấu Thu cúi đầu.
Nếu là Trần Chu thì ngược lại có khả năng này.
Nếu nói cảm xúc trước khi chết của mình thay đổi nhanh đến chóng mặt không có liên quan gì đến Trần Chu thì tuyệt đối không có khả năng.
“Đại khái là anh ta muốn biến tôi thành một người khác.”
Lần trước Mặc Vấn thôi miên hắn, hắn cùng hệ thống đối thoại với nhau nên mới có thể phân tán lực chú ý, nhưng đây là do Mặc Vấn không dùng toàn lực.
Nếu đổi lại là Trần Chu điên cuồng kia, hắn không có nắm chắc được phần nào.
“Cậu chuẩn bị làm gì?”
“Đi tìm anh ta.” Khấu Thu nói: “Nhưng không phải hiện tại.”
…
Lận gia
Trần Lâm vào mấy ngày trước đã từ chức, đến nay không rõ tung tích.
Lận gia có Lận Ngang cùng Lận An Hòa, chỉ cần hắn nửa bước không rời thì tuyệt đối an toàn.
Nhưng hắn không có khả năng cả đời sống dưới cánh bảo vệ của người khác.
|Hệ thống: số lượng án oan đã lên đến 240 vụ.|
Nữ sinh bị đâm chính là Lâm Điệp, là người trước đó đề xuất đề nghị đám hỏi với Khấu Thu.
Tự sát là Trương Phàm, là người sáng lập nên hệ thống.
Không cần nghĩ cũng biết, số tiền trong thẻ atm vô cớ biến mất tất nhiên có liên quan đến Trần Chu.
Việc Trần Chu đang làm là cắt đứt tất cả đường lui của hắn.
Mới vừa sống lại trở về, hắn còn vô tình có ý tích chút tiền, để phòng ngừa có ngày nào đó có bất trắc thì còn có thể đúng lúc chạy trốn.
|Khấu Thu: không cần nhắc ta làm chi.
Nói không chừng trước khi án oan nhảy lên đến mức thiên cổ thì ta đã đi tìm diêm vương hồi ức về đời mình rồi.|
|Hệ thống: quỷ quái chính là thứ phẩm, ngươi có thể thành thần.|
Khấu Thu liếm liếm môi: |thành thần?|
|Hệ thống: tư liệu hệ thống tổng hợp hết thảy miêu tả về Mary Sue, điểm ấy kí chủ đừng lo.|
|Khấu Thu: thành thần thì mạch não sẽ biến hóa sao?|
|Hệ thống: ít nhất sẽ không dễ bị người thường ảnh hưởng.|
Nói cách khác có thể chống lại thôi miên xâm lấn.
Bàn tay vàng lóe sáng, Khấu Thu không có lý do gì không động tâm.
Mấu chốt ở chỗ, bàn tay vàng này sáng quá mức, tác dụng phụ chắc chắn cũng vô cùng dọa người.
Hắn dùng ba giây cân nhắc một chút, cảm thấy bị hệ thống hố chết so với bị Trần Chu giết chết thì đẹp hơn rất nhiều.
|Khấu Thu: ta đồng ý.|
|Hệ thống: đã nhận được! Một trong thập đại linh bảo, hình thức ‘Phong Thần bảng’ chính thức kích hoạt, mời kí chủ chuẩn bị nghi thức phong thần.|
Khấu Thu đợi thật lâu, cũng không đợi đến kim quang lóe sáng trong truyền thuyết, vinh quang thêm thân.
Hắn suy nghĩ thật lâu về mình có thể được phong thần gì.
Dù có không tốt đến mấy thì ít nhất cũng thành ông Hanh ông Cáp đi.
Xấu thì có xấu một chút nhưng thắng ở chỗ năng lực cao cường.
Ông Hanh ông Cáp: hai vị thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ mồm.
Hanh tướng, nguyên danh là Trịnh Luân, nguyên là đại tướng của Trụ vương nhà Thương, là đệ tử của Độ Ách chân nhân.
Bởi vì Trịnh Luân thành kính bái sư, chăm chỉ học pháp nên rất được Độ Ách chân nhân yêu quý, vì vậy được Độ Ách chân nhân truyền thụ cho một loại pháp thuật, chính là “Khiếu trung nhị khí”, chỉ cần hừ mũi một cái, sẽ vang như chuông lớn, theo tiếng vang cũng phun ra hai đạo bạch quang, có thể hút hồn phách quân địch, cho nên bất kể địch nhân gì ở trước mặt ông đều thất bại.
Cáp tướng, tên là Trần Kỳ, trong bụng ông có một đạo hoàng khí, nếu gặp kẻ địch, chỉ cần há mồm hà ra một ngụm hoàng khí, liền có thể hút hồn phách của kẻ địch, khiến kẻ địch ngây ra như phỗng, nhấc tay chịu trói.
Tham khảo từ nhà của Quỷ sứ đóng lon
Lượn một vòng, hắn vẫn như trước, vai không thể gánh, lưng không thể cõng, yếu nhớt yếu nhơ.
Thắt lưng vẫn nhỏ, da vẫn trắng nõn.
Không đúng, Khấu Thu nhìn nhìn tay, sờ sờ thắt lưng.
Làn da giống như càng trắng hơn một chút, thắt lưng càng thêm mềm mại.
|Khấu Thu: ta là cái gì, Tứ Đại Thiên Vương hay là Chiêu Bảo thiên tôn?|
|Hệ thống: Thố Nhi Thần.|
Tên này nghe tuyệt đối không uy vũ khí phách.
|Khấu Thu: rất lợi hại?|
|Hệ thống: là thần linh trong truyền thuyết, đương nhiên lợi hại.|
|Khấu Thu: có thể làm được gì?|
|Hệ thống: chuyên quản nhân duyên nam nam.
Mong kí chủ trong vòng một tuần se duyên ba đôi đồng tính nam, từ hữu tình thành thân thuộc.|
|Khấu Thu: không đủ ba đôi thì sao?|
|Hệ thống: đơn giản, bắt ngươi thêm vào cho đủ số.|
Khấu Thu: … Bây giờ quay đầu là bờ còn kịp không.
Khi ăn cơm, Lận Ngang thấy Khấu Thu ủ rũ, giống đóa thủy tiên ủ rũ.
Nghĩ đến chuyện xảy ra ở trường làm hắn tâm tình suy sụp liền nói: “Mệt mỏi thì nói, xin hai ngày phép nghỉ ngơi một chút.”
Khấu Thu lắc đầu, vừa ăn vừa hỏi: “Chú độc thân à?”
Lận Ngang thất thần một chút, gật đầu.
Khấu Thu: “Vì sao lại không kết hôn?”
Lận Ngang không trả lời, ngược lại Lận An Hòa mở miệng: “Trước hết phải làm quen với chuyện chú ấy ôm xương người đi ngủ.”
Khấu Thu: …
Lận Ngang vì mình mạnh mẽ tẩy trắng: “Lần trước Tiểu Thu có tặng ta thú bông, hiện giờ ta đều ôm nó đi ngủ.”
Khấu Thu: đau lòng cho thú bông của tôi, là hàng nhập khẩu đó.
Đường này không thông, hẳn đổi lối khác, nhìn Kinh Viễn: “Anh đi ngủ sẽ không ôm xương người chứ?”
Kinh Viễn lắc đầu, nhân tiện lạnh lùng nhìn Lận Ngang: “Đó là chuyện chỉ có biến thái mới làm.”
Khấu Thu yên lòng.
“Ta ôm súng.” Kinh Viến tiếp lời.
Khấu Thu: … Độc thân là đáng.
Cả đời! Đăng bởi: admin