CHƯƠNG 113: MẠCH THƯỢNG HOA KHAI, HOÃN HOÃN QUY HĨ |12|
Ci nào có tung tăng đi chơi không đâu, tranh thủ beta quăng hàng luôn nè ==
Lẳng lặng trầm tư một hồi, Khấu Thu ngẩng đầu nói: “Anh đang đùa giỡn tôi.”
Lận An Hòa: “Là ám chỉ.”
Khấu Thu thực khẳng định: “Đây là đùa giỡn, là câu dẫn.”
Lận An Hòa nhướng mày: “Thì thế nào?”
Khấu Thu lấy điện thoại ra.
Lận An Hòa: “Làm gì?”
Khấu Thu ấn danh bạ: “Báo với người lớn.”
Trước khi tình hình tiến thêm một bước, Lận An Hòa nhanh – ổn – chuẩn cướp lấy di động.
Lúc này vừa vặn tít một tiếng, hắn nhanh chóng ấn nút kết thúc.
Lận An Hòa thở dài: “Là lỗi của tôi.”
Khấu Thu vừa lòng gật đầu: “Tôi tha thứ anh, cần phải có quà làm hòa…”
Ánh mắt Lận An Hòa có chút chờ mong.
Khấu Thu xoay người: “Tôi đi ngâm một ly socola nóng cho anh.”
Không phải hòa tan, mà là ngâm.
Lận An Hòa đỡ trán, thẻ đen cho không rồi.
Hôm nay thứ bảy, Khấu Nhan bảo Khấu Thu cầm chứng minh thư đến ngân hàng báo mất tiền.
Đối với việc làm trở ngại giấc ngủ dưỡng sắc của hắn, Khấu Thu là kiên quyết chống lại.
Chỉ tiếc đối phương có tư liệu Trương Phàm lưu lại, Khấu Thu đành phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Bao Chửng thay đổi một kiểu tóc mới, tóc ngắn lưu loát, cộng thêm làn da cổ đồng làm không ít nữ sinh nghỉ chân nhìn theo.
Bên cạnh trạm xe bus
Khấu Thu: “Sao không lái xe đi?”
Khấu Nhan: “Chỉ khi để hắn hiểu biết thế giới này, hắn mới có thể giúp ta xưng vương xưng bá.”
Khấu Thu: “… Trong thẻ của tôi còn tới mấy ngàn, không cần lo.”
Khấu Nhan cười nói: “Ta chỉ là muốn xác nhận chuyện này cùng ngươi có liên quan hay không thôi.
Nếu bị ta phát hiện là ngươi cầm tiền của ta…”
Lời cô nàng còn chưa dứt, nhưng hai người cũng biết phần sau là cái gì.
Khấu Thu đối với cái này ngược lại không sợ.
Nếu hắn không đoán sai, chuyện này 90% là do Trần Chu làm.
Xe bus đến, Khấu Thu lấy thẻ xe bus ra.
Vốn định đưa cho Khấu Nhan nhưng cuối cùng lại thu về.
“Đừng nói là ngay cả tiền trả xe bus mà ngươi cũng so đo với ta nữa?”
Khấu Thu: “Chỉ là tôi phòng ngừa chị nhét thẻ vào thôi.” Có vết xe đổ từ Khấu Quý Dược, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Khấu Nhan buồn bực: “Chẳng lẽ không là nhét vào khe sao?”
Khấu Thu vô tâm cùng cô nàng giải thích.
Lên xe, vung thẻ lên quét ba lần.
Nhìn xem ở đằng sau, Khấu Nhan trợn mắt há mồm.
— Thì ra đây mới là cách dùng thẻ xe bus chính xác.
Mới vừa lên xe tuy không có chỗ ngồi, nhưng tổng thể mà nói vẫn có chỗ đứng.
Chờ qua mấy trạm, vừa vặn đến trung tâm thương mại, một đám người xông lên xe.
Trong nháy mắt, xe bus chật chội hẳn lên.
Đúng lúc này, Bao Chửng biến sắc.
Khấu Thu cùng Khấu Nhan nhìn theo.
Phía trước không xa có một cô gái ăn mặc thời thượng đeo kính râm đang ngồi trên ghế chơi di động, người đứng bên cạnh lại là một cụ già hơn 60 tuổi.
“Nực cười.” Bao Chửng cả giận nói.
Đối với một người sống trong triều đại mà lễ nghĩa là trên hết, hành vi này có thể tính là đại bất kính.
Hiếu đạo, luôn được tôn trọng xuyên suốt qua các triều đại, là chân lý không bao giờ thay đổi.
Khấu Nhan: “Không cần xen vào việc người khác.”
Bao Chửng không nghe, muốn đi qua.
Nhưng vào lúc này, tình thế đột nhiên đảo ngược.
Chỉ thấy cụ già nắm lấy tóc cô gái hành hung, trong xe lâm vào hỗn loạn: can ngăn, bàng quan, mắng chửi kịch liệt.
Còn người giống như Bao Chửng đột nhiên bó tay không biết làm sao.
Khấu Nhan lạnh lùng nói: “Ngươi hiện tại biết vì cái gì ta lại muốn thống trị thế giới không.
Vì thế giới yêu cầu một trật tự mới.”
Một câu nói vô cùng khí phách.
Sau đó cụ già dừng tay, cô gái ngừng khóc, ngay cả những người vây xem xung quanh đều tập trung lên người Khấu Nhan.
Đầu tiên hít một ngụm khí lạnh, thật là một cô gái xinh đẹp!
Sau đó là các biểu tình khác nhau.
Không ngờ cô gái này lại một một trung nhị.
Không biết Chúa sáng thế tạo này tạo nên quy luật gì.
Quả nhiên sắc đẹp cùng trí tuệ không thể cùng tồn tại một chỗ.
Điều Khấu Thu làm lúc này chính là yên lặng rời xa Khấu Nhan hai bước, làm bộ như không biết cô nàng.
“Có lý.” Bao Chửng nói: “Trong vòng ba mươi năm, ta trợ giúp ngươi giúp đỡ chính nghĩa, trừ ác hướng thiện, giúp người đi theo con đường chính đạo.”
Mọi người trên xe: …
Bao Chửng nghiêng mặt nhìn Khấu Thu: “Ngươi thấy thế nào, có muốn gia nhập với chúng ta không?”
Biểu tình Khấu Thu lạnh nhạt, từ trong túi tiền lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra hai viên thuốc màu nâu.
Bao Chửng đang muốn mở miệng lại bị nhét vào hai viên thuốc.
Khấu Thu: “Đừng nói nữa, há mồm uống thuốc.”
Phun đồ tùm lum, Bao Chửng không làm được.
Huống hồ dù đây cũng là lương thực, không thể lãng phí, vì thế đành phải nhai nát rồi nuốt xuống.
“Ngươi cho hắn uống cái gì?” Khấu Nhan hỏi.
Hiền thần của cô lỡ như ăn bậy hỏng đầu thì sao?
“Cam thảo.” Khấu Thu cất kỹ cái bình: “Chuyên trị các loại không phục.”
Mục đích chính là cho ngươi khổ mà không nói nên lời.
Khấu Nhan vươn tay.
Khấu Thu dựt dựt trán: “Gì?”
“Cho ta hai viên.”
Vì để thể hiện mình là người rộng lượng, Khấu Thu cho cô hẳn ba viên.
Khấu Nhan nhai vô cùng vui vẻ: “Khi còn bé ta thích nhất là ăn cái này.
Giòn giòn, nhai nát rồi nuốt cảm giác giống như là ăn khoai tây chiên vị mù tạc ý.”
Biến thái.
Thấy một màn này, tất cả mọi người đều nảy lên suy nghĩ đó.
Nói thế thì làm sao sau này bọn họ có thể nhìn thẳng vào khoai tây chiên nữa đây.
Khấu Thu vô cùng sầu lo, gen Khấu gia rõ ràng có vấn đề mà.
Cái loại người ăn cam thảo mà ăn ra vị khoai tây chiên, điển hình chính là kẻ tâm thần mất trí.
Còn có người cha nhét thẻ xe bus vào khe bỏ tiền xu kia nữa.
Khấu Thu thở dài, may mà mình là người bình thường ở Khấu gia.
Khấu Nhan thấy Khấu Thu không đồng ý với ý kiến của mình, nói: “Con nít đều thích ăn vụng thuốc, chẳng lẽ ngươi không có?”
Khấu Thu: “Trừ nước thuốc Hoắc Hương Chính Khí ra thì có thuốc nào có hương vị thơm ngon nữa đâu.”
Khấu Nhan: …
Ngay khi hai người xuống xe, tất cả mọi người trên xe đều nhẹ nhàng thở ra.
Không biết là con cái nhà ai, còn dám cho đi ra ngoài đường, thật dọa người!
Xác định thẻ atm của Khấu Thu không có tiền, Khấu Nhan trả chứng minh thư cho hắn: “Ngươi có thể được đi rồi.”
Khấu Thu cắm hai tay vào túi: “Thứ tôi muốn.”
Khấu Nhan từ trong túi xách lấy ra một sấp tư liệu rất dày.
“Nhiều như vậy?” Khấu Thu nhíu mày.
“Đây chỉ là một phần, còn rất nhiều, không thể mang đến hết.
Phần còn lại ta sẽ phái người đưa đến cho ngươi.”
Phối hợp như vậy, Khấu Thu không khỏi hoài nghi tính chân thực của sấp tư liệu kia.
“Nếu ngươi không tin thì có thể đi giám định bút tích.
Lúc Trương Phàm còn sống sửa chữa bài tập rất nhiều, tiện tay lấy ra một cái là có thể đi làm giám định.”
Khấu Thu rút ra một tờ trong đó, bên trên tất cả đều là vòng tròn cùng ký hiệu.
“Quên nói, Trương Phàm sùng bái Leonardo da Vinci, nên hắn sáng lập ra loại ngôn ngữ chỉ có mỗi bản thân hắn hiểu thôi.”
Khấu Thu: “Ngay cả chị cũng không biết?”
Khấu Nhan: “Trên đời này không bao giờ thiếu thiên tài.
Nếu muốn, ta chỉ cần tìm người đến tiến hành hoàn thiện hệ thống.
Một ngày nào đó, mặc dù không cần trọng sinh cũng có thể sử dụng.
Kể từ đó, ta cần gì phải lưu lại cái mạng của ngươi đây?”
Lời cô nói là thật.
Khấu Nhan vẫn luôn dễ dàng tha thứ Khấu Thu vì người sáng lập Trương Phàm đã chết.
Hệ thống trên người Khấu Thu lại là thành phẩm, toàn thế giới chỉ có một mà thôi.
Khấu Thu cầm tư liệu đi ra ngoài, khi đến gần thùng rác liền tiện tay ném vào, có vài thứ vốn không nên trường tồn.
Hắn đi dạo một vòng quanh đó, kinh ngạc phát hiện sau khi đi qua hai cái đường hầm cùng một cầu vượt, hắn không biết lối về.
Hắn hỏi ông chú bên đường: “Trạm xe bus 36 ở đâu vậy chú?”
Ông chú liếc hắn một cái, lại cúi đầu đùa nghịch đồ đạc của mình: “Qua đường hầm, đi hướng nam, lên cầu, quẹo trái.”
Khấu Thu nói lời cảm tạ, rời đi.
Hai mươi phút sau
Thiếu niên đứng bên ven đường hứng gió lạnh, hỏi: “Chú à, trạm xe bus 36 còn xa không?”
Ông chú ngẩng đầu: “Trước đó không lâu cậu mới hỏi tôi.”
Khấu Thu: rốt cuộc là hắn đã đi dạo hết bao nhiêu vòng rồi?
Sắc trời u ám, lúc này lại còn tí tách mưa rơi tràn ngập ý lạnh mùa thu.
Di động hiện lên cuộc gọi đến từ Khấu Quý Dược, Khấu Thu nhìn trời.
Lúc này gọi điện thoại, chẳng lẽ là trời muốn mưa, cha phải lập gia đình?
“Đang làm gì đó?”
Khấu Thu: “Vừa mới mê man tại ngã tư nhân sinh.”
Khấu Quý Dược: “Nói thật.”
Khấu Thu: “Lạc đường.”
Dường như hắn nghe được tiếng thở dài đầu bên kia: “Đứng tại chỗ đừng lộn xộn, ta đến đón ngươi.”
Kết thúc cuộc gọi, Khấu Thu núp dưới một gốc cây to tránh mưa.
Bỗng thấy một ông lão cỡi xe đạp tiến đến, Khấu Thu cho rằng xe đạp ông ấy bị hư, chuẩn bị xông lên giúp thì chỉ thấy đối phương chỉ vào hắn giáo dục: “Cháu đứng ở đây làm chi, lỡ như lát nữa sét đánh thì làm sao? Trời đang mưa mà đứng dưới gốc cây rất nguy hiểm, có biết hay không…”
Chờ cho đến khi Khấu Thu bước ra khỏi tàng cây, ông ta mới một lần nữa cỡi xe đạp đi.
Khấu Thu nhìn bóng lưng ông lão, nhìn quần áo ướt mên trên người, cảm thán thời vận không tốt.
Sau đó hắn liền nhớ tới hình như Khấu Quý Dược còn chưa hỏi hắn đang ở đâu thì phải?
Rời ga ra, Khấu Quý Dược vừa mới lái xe ra đi, chuẩn bị dùng hướng dẫn chỉ đường thì đột nhiên phát hiện không biết đích đến ở nơi nào.
Đăng bởi: admin