CHƯƠNG 20: TA LÀ HỒNG LIÊN NỞ RỘ TRONG MỘNG CỦA NGƯƠI |2|
‘Viu’ gió thổi thoảng qua, gió đêm cuốn lấy lá cây bay múa trong gió.
Ngoại trừ chiếc xe bus đã đi xa, đèn đường tiếp tục tịch mịch ở đó soi sáng.
Tài xế xe bus không có quyền thu tiền vé.
Cuối cùng lấy số điện thoại cùng địa chỉ nhà của bọn họ, sau đó báo lại lên trên.
Không có tiền cộng thêm thẻ quẹt, hai người đành đứng tại chỗ.
Khấu Thu lấy điện thoại ra, điện thoại của hắn chỉ có 4 số liên lạc: Cơ Chi, Mặc Vấn, Khấu Bân Úc, Thủy Sam.
Nghĩ nghĩ, hắn nhắn tin: Tôi có một người bạn.
Hiện nay đang trong tình huống dắt con về nhà.
Trên người không có tiền mặt, cái thẻ xe bus duy nhất lại hy sinh anh dũng trong khe nhét tiền xu.
Hỏi: Người đó làm sao mới có thể về tới nhà?
Trên màn hình biểu hiện tin nhắn đã gửi đi thành công, sau đó nhanh chóng có tin nhắn đến.
Cơ Chi: Bạn cậu ngờ u vậy, kệ hắn đi.
Khấu Bân Úc: Bạn em là một mỹ nhân sao.
Ở đâu để anh tới rước.
Mặc Vấn: Có vấn đề, tìm cảnh sát.
Thủy Sam: Về nhà đi.
Khấu Thu cất điện thoại, vừa hay đối diện với tầm mắt Khấu Quý Dược.
Thật ra gọi điện thoại kêu người tới đón chính là cách đơn giản nhất, nhưng cả hai lại là người sĩ diện đến cực điểm, ai cũng không nguyện ý mở miệng giải thích nguyên nhân mình rơi vào tình cảnh éo le này.
Khấu Quý Dược: “Phía trước hẳn là có khách sạn.”
Khấu Thu: “Thử cách khác trước xem.”
Khấu Quý Dược im lặng.
Khấu Thu: “Đơn giản mà nói đây chính là thử thách bản lĩnh hấp dẫn người qua đường dừng chân cùng bản lĩnh bắt chuyện với người lạ.”
Nói xong, đi tới phía trước vài bước.
Một chiếc Maserati màu bạc từ trong bóng đêm tiến đến, Khấu Thu đầu tiên là vẫy vẫy tay, thấy tốc độ xe chậm lại liền đi đến gần.
Ở phía sau không kịp ngăn trở, Khấu Quý Dược lập tức tiến vào hình thức băng sơn cao lãnh.
Xe dừng lại, một đôi tay dị thường xinh đẹp mở cửa xe, nam tử một thân tây trang màu đen bước ra.
Bóng đêm càng tăng thêm mị lực cho nam nhân kia, khuôn mặt tuấn mỹ không thể soi mói quả thật như kiệt tác được tạo ra từ bàn tay của Chúa.
“Thật…” Khấu Thu che bụng, biểu tình thống khổ.
Đang chuẩn bị hô lên ‘đau quá đi’, nhưng khi nhìn thấy người tới liền bình tĩnh đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người, mặt không đổi sắc, nói: “Thật trùng hợp.”
Người đến chính là người trước đó từng gặp mặt trong nhà hàng – Lận An Hòa.
Lận An Hòa nhìn hắn một cái thật sâu: “Phương thức chào hỏi của cậu thật đặc biệt.”
Trong xe lại đi xuống một người nữa, tóc cột đuôi ngựa, mặc tây trang màu trắng, đúng là Lận Ngang.
Lận Ngang cùng Khấu Quý Dược là bạn bè lâu năm, cũng không dài dòng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Khấu Quý Dược thản nhiên nói: “Có chút phiền phức, cần ngươi cho chúng ta quá giang một đoạn.”
Lận Ngang nói thẳng: “Lên xe.”
Không phải là loại người thích nói chuyện, không khí bên trong xe nhất thời yên tĩnh đến quỷ dị.
Lái xe chính là Lận An Hòa, hắn còn chưa có khởi động xe, khóe mắt liếc kính chiếu hậu một cái: “Có người theo dõi.”
Khấu Thu nghiêng người nhìn thoáng qua.
Ngã tư cách trạm xe bus không xa, bên cạnh tấm biển quảng cáo có một bóng đen yên lặng không động.
Rõ ràng đúng là có người vẫn yên lặng đứng đó.
Đối phương giống như nhận ra điều gì, bóng đen run lên, nhanh chóng biến mất.
“Đuổi theo?” Lận An Hòa mở miệng, âm thanh lạnh nhạt.
“An Hòa, đi thôi.” Lận Ngang nói: “Phía trước có camera, đi ngược chiều không tiện.”
Khấu Quý Dược gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến.
Xe khởi động, Lận An Hòa vững vàng lái xe đi.
Mà ngay cả gió đêm lạnh lẽo cũng biến thành gió mát làm người khác sảng khoái.
Tầm 20 phút sau, xe lần thứ hai dừng lại, đến trước cửa nhà Khấu gia.
Khấu Quý Dược tháo dây an toàn: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Lận Ngang mắt nhìn Khấu Thu: “Con của ngươi?”
Khấu Quý Dược gật đầu.
“Sẵn tiện An Hòa về, mấy ngày sau kiếm chút thời gian rảnh rỗi tụ họp một chút.”
Khấu Quý Dược gật đầu đồng ý, mang Khấu Thu rời đi.
Maserati màu bạc giống như một viên đạn bạc chói mắt bắn vào màn đêm vô tận.
Khác với lúc nãy, lúc này chiếc xe chạy với tốc độ rất nhanh.
Lận Ngang nhìn màn đêm ngoài cửa xe: “Cháu thấy đứa bé kia thế nào?”
Lận An Hòa: “Rất thông minh.”
Ít nhất là người đầu tiên dám nói chuyện với hắn.
Bỗng dưng, Lận Ngang khẽ cười một tiếng: “Nó không giống người Khấu gia.”
Người Khấu gia đều như con sói cô độc kiệt ngạo bất tuân, Khấu Thu lại là một con hồ ly giảo hoạt.
Khấu Thu đi theo Khấu Quý Dược, người hầu đẩy cửa ra, hai người vào bên trong.
Nhớ đến chuyện từng được nhắc đến ở trường, Khấu Thu hỏi: “Không phải Lận An Hòa mấy ngày nữa mới về sao?”
Khấu Quý Dược: “Tin đồn thất thiệt.
An Hòa là con trai độc nhất nhà họ Lận, nếu như không có gì ngoài ý muốn, nó chính là gia chủ tiếp theo của Lận gia.
Nếu bị phát hiện ở sân bay sẽ có rất nhiều phóng viên, truyền thông đến đưa tin lúc đó rất phiền.”
“Vậy người mặc tây trang trắng bên cạnh anh ta là Lận Ngang?”
Khấu Quý Dược gật đầu, ngẫm nghĩ lại, nói: “Đừng trêu chọc Lận Ngang, hắn không giống như…” Nói tới đây hắn dừng một chút, cuối cùng mới nói ra bốn chữ ‘ngươi tưởng tượng’.
Trước đó, Cơ Chi có từng nhắc hắn đừng nên trêu chọc Lận An Hòa, nhưng giờ Khấu Quý Dược lại nói người chân chính nên cẩn thận lại chính là Lận Ngang.
Như biết Khấu Thu đang nghĩ gì, Khấu Quý Dược khó có khi mở miệng giải thích: “Lận Ngang rất thích trẻ nhỏ, lại rất thích chăm sóc người khác.”
Khấu Thu giật mình, không ngờ nam nhân lạnh lùng như băng sơn lại có một mặt tình cảm như vậy.
“An Hòa từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, nên dường như không cần Lận Ngang quan tâm.”
Nói xong câu này, hai người cùng tiến vào phòng.
Khấu Quý Dược không nói nữa, Khấu Thu cũng không có truy hỏi.
Trong phòng khách, đèn chiếu sáng khắp bốn phương.
Khấu Bân Úc ngồi trên sa lông đọc báo, Khấu Manh Trân cùng Khấu Nguyên lại cúi đầu khe khẽ nói thầm thì cái gì đó, thấy Khấu Quý Dược về, đều ngừng lại đứng lên chào.
Thấy Khấu Thu đứng đằng sau, trong mắt Khấu Nguyên rõ ràng hiện lên tia kinh ngạc.
Vì quá mức giật mình, thậm chí chưa kịp che dấu, Khấu Manh Trân càng không tin nổi thốt lên tiếng: “Sao mày còn ở đây?”
Theo lý thuyết khi cha đến trường, biết được chân tướng Khấu Thu cúp tiết chắc chắn sẽ không chút do dự đuổi người ra khỏi Khấu gia mới đúng.
Khấu Nguyên kinh ngạc là vì tại sao Khấu Thu lại cùng về với Khấu Quý Dược.
Khấu Thu nhướng mày, thản nhiên liếc mắt hai người một cái.
Khấu Quý Dược mở miệng: “Manh Trân, ngươi thất lễ.”
Khấu Manh Trân cuống quít cúi đầu, đang định nói gì đó lại nghẹn trong cổ họng, không dám hé răng.
Khấu Nguyên cũng lập tức tỏ vẻ thuận theo, khoanh tay đứng một bên.
Khấu Quý Dược cùng Khấu Thu một trước một sau lên lầu, một ngày này cứ như vậy kết thúc.
Màn đêm kéo xuống, trong khung cảnh tĩnh mịch, Khấu Thu mất ngủ.
Một con mắt đại biểu cho một sinh mệnh vô tội biến mất.
Ngày mai đến trường, có lẽ sẽ có một bạn học thần bí biến mất, cũng có thể giống như Cẩu Chỉ Xảo, chỉ còn lại một thi thể bị hủy hoại thành từng mảnh nhỏ.
Nghĩ đến những lời Mặc Vấn đã nói, khuôn mặt hắn làm kích thích tâm lý biến thái của tội phạm.
Hắn đột nhiên ngồi dậy, lấy điện thoại nhắn tin: Thầy nhìn mặt tôi có cảm thấy ham muốn giết người trỗi dậy không?
Người nhận là Thủy Sam.
Tin nhắn nhanh chóng được trả lời: Em rất ấm áp.
Nhìn em chỉ có ham muốn được nằm mộng.
Khấu Thu thở phào một hơi, lại nhắn tiếp: Mơ thấy gì?
Một lát sau, có tin nhắn trả lời —
Muốn kéo em cùng rơi xuống mặt đất.
Nếu giết người khác, con đường đến địa ngục chẳng phải quá chật chội sao.
Chỉ có hai chúng ta mới tốt a.
Nhìn xong tin nhắn – Khấu Thu: …
Ngay khi Khấu Thu để điện thoại xuống bàn chuẩn bị đi ngủ thì ‘đing’ một tiếng.
Trên màn hình điện thoại thông báo có tin nhắn đến.
Mở ra xem, là một dãy số xa lạ:
Vì màn đêm đã buông xuống.
Ta muốn ngươi biết ta là hồng liên nở rộ trong mộng của ngươi.
Đăng bởi: admin