CHƯƠNG 70: TIẾN CÔNG ĐÓA THỦY TIÊN |12|
Khấu Trấn trở lại, mở tiệc mời bốn phương tám hướng, vô cùng long trọng.
“Cậu cũng đến đúng không.” Trần Nhạc Thiên quay người lại, nằm lên bàn Khấu Thu: “Tiệc tối hôm nay.”
Khấu Quý Dược tự mình đến Lận gia chính là vì bữa tiệc tối nay có thể cùng mình cùng đến dự, không bị người khinh khi.
Nhưng tiếc là Khấu Thu đã hẹn trước với An Minh.
Sau khi tự mình trải nghiệm, Khấu Thu gọi hệ thống cắt luôn hình thức ‘4s’.
Đây tuyệt đối là đặc hiệu nhàm chán nhất hắn từng trải qua, không những không có tác dụng mà còn xém chút nữa chết không kịp ngáp.
“Đi.”
Trần Nhạc Thiên do dự, vẫn nói: “Nếu đến lúc đó cậu thấy không được tự nhiên, có thể tìm tớ.”
Ấn tượng của bà Trần đối với Khấu Thu vẫn tương đương không tệ.
Hôm qua còn đặc biệt hàm xúc dặn Trần Nhạc Thiên, nếu có người muốn nhằm vào Khấu Thu thì hắn có thể tìm đến nhà bọn họ.
Khấu Thu đang muốn đáp lời, chợt nghe bạn học gọi, giáo viên chủ nhiệm lớp kêu hắn đến văn phòng.
Cũng như thường ngày, kiểu tóc tím rịm não tàn của An Minh vẫn vô cùng bắt mắt.
“Tối ta đến đón ngươi.”
Khấu Thu chờ đợi.
Hắn biết đối với trình độ chán ghét Khấu Trấn của An Minh, nếu không có chủ ý thiêu thân nào quả thực rất xin lỗi bản thân.
Quả nhiên, An Minh thực nhanh chóng tiếp tục bổ sung: “Khi chúng ta đến đó nhất định phải không giống người thường.”
Khấu Thu: “Tôi tuyệt đối không mang dép lê giống thầy.”
Hình tượng không thể hủy a.
“Ta đã đặt một đôi berlutim trị giá hơn vạn tệ.”
Khấu Thu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn.
An Minh: “Không những thế, ta còn đặt may tây trang cao cấp lẫn siêu xe sang chảnh nhất.”
Hắn nhếch môi cười đắc ý: “Ta chẳng những tham dự, mà còn phải tham dự đến long trọng.”
“Để cướp nổi bật của nhân vật chính đêm nay sao?” Khấu Thu điềm nhiên nói tiếp.
An Minh: “Nếu ngươi có thể dùng chút thông minh này vào việc học thì đã sớm trở thành học sinh ưu tú của lớp.”
Khấu Thu: “Nếu thầy có thể dùng tinh thần này vào việc giáo dục thì đã sớm trở thành một nhà giáo ưu tú.”
Hai người liếc nhau, thức thời không đi thảo luận về giả thiết ‘nếu’ không có kết quả.
An Minh lần thứ hai cường điệu: “Cao điệu là nguyên tắc xử sự đêm nay.”
Khấu Thu thở dài: “Tôi biết.”
Hắn đang chờ An Minh đuổi hắn đi, ai biết đối phương lại đầy hứng thú nhìn hắn: “Hôm qua ta thấy một vài bức ảnh rất thú vị trên bàn của chị ta.”
Quan hệ giữa hai chị em nhà này xem như thủy hỏa bất dung.
Khấu Thu phản ứng một chút mới hiểu được hắn đang nói đến An Lôi.
“Nhảy rất có thiên phú.”
Khấu Thu ngẫm lại.
Chỉ có lúc đi club với đám Trần Nhạc Thiên là mình nhảy mà thôi.
“Bà ta phái người theo dõi tôi?”
An Minh: “À… chắc là muốn đưa mấy tấm ảnh đó cho lão cổ lỗ kia.”
“Thừa thãi.”
Khấu Thu: “Khấu Trấn không ưa tôi đó là chuyện mà ai cũng biết.”
“Phòng bệnh hơn chữa bệnh.” An Minh tựa lưng vào ghế: “Bà chị ta ghét nhất chính là ba chữ ‘ngoài ý muốn’.”
Trước đó vài ngày vẫn luôn bị theo dõi, chụp ảnh, đuổi giết.
Ngay cả tượng đất cũng có ba phần hỏa khí, huống chi là Khấu Thu nội tâm đầy một bụng đen thui.
“Bà ta dụng tâm đến vậy, tôi đương nhiên cũng nên phối hợp một chút mới đúng.”
An Minh thấy hắn cười đến rợn người, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Khấu Thu: “Đương nhiên là trợ giúp cô bà làm giảm ấn tượng của tôi trong mắt Khấu Trấn…”
Đời trước, Khấu Trấn xưng hô với hắn vĩnh viễn chỉ có hai chữ: ‘nghiệt súc.’ Lúc đầu, Khấu Thu cũng bị hai chữ này làm chấn kinh, hắn không rõ vì sao mình lại bị mắng.
Mình là nghiệt súc, vậy thì ông ta là gì, là tổ tông nghiệt súc sao?
Nếu nói đến việc làm Khấu Thu tiếc nuối nhất trước khi chết chính là: thứ nhất không rõ ai đã bắn hắn chết, thứ hai chính là không trả lại cái tát mà lúc trước Khấu Trấn tát hắn.
Trở lại phòng học, Cơ Chi nhiều chuyện hỏi có phải lại bị phát hiện hắn sao chép lại bài tập hay không.
Khấu Thu lắc đầu: “Về chuyện bữa tiệc tối nay.”
Cơ Chi thu hồi vẻ mặt nhiều chuyện, trở nên nghiêm túc: “Khấu Trấn làm việc cường ngạnh, nghe nói thủ đoạn rất sắc bén.
Ở cái tuổi của ông ấy, nếu thấy ai không vừa mắt chắc chắn sẽ không nể tình, cậu vẫn nên cẩn thận một chút.”
Khấu Thu gật đầu, trong lòng hắn so với ai khác đều hiểu điểm ấy.
Hắn nhìn Cơ Chi đang tại lật xem một cuốn tiểu thuyết, hỏi: “Trước kia không phải cuối tuần nào cậu cũng đến nhà sách Tân Hoa xem sao?”
“Đừng nói nữa.” Cơ Chi kể lể: “Mỗi lần vừa thấy tôi, bà dì đó đều đuổi tôi ra.”
Khấu Thu tràn đầy cảm xúc gật đầu.
Cơ Chi không nghĩ tới lại có người đồng bệnh tương liên với hắn: “Cậu cũng đã từng trải qua chuyện này sao?”
Khấu Thu: “Thường xuyên.”
Cơ Chi phì cười: “Không phải cậu đến đó khoe khoang mỹ mạo của mình chứ?”
Khấu Thu: “Tôi muốn dùng nụ cười chinh phục đối phương, nhưng lại không có tác dụng.
Mỗi lần xem đến phút thứ 10, đã bị người đuổi đi.”
Cơ Chi: “Cậu đến nhà sách nào, sao hung tàn vậy?”
Khấu Thu: “Tiệm bán sách báo trước cổng trường.”
Cơ Chi: …
Trầm mặc một khắc, hắn nhìn Khấu Thu thật sâu: “Mười phút mới đuổi cậu đi đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.”
Khấu Thu: “Mười phút chỉ mới xem xong tờ báo, còn chưa kịp xem tạp chí.”
Cơ Chi không muốn tiếp tục đề tài này nữa: “Cậu mới đến văn phòng, có thấy bảng điểm không?”
Khấu Thu: “Không có, hôm qua mới thi xong, chắc vài ngày nữa mới có.”
Tan học trở lại Lận gia, Lận Ngang cùng Lận An Hòa thay xong tây trang, vô cùng đẹp trai.
Lận Ngang tuy không có biểu tình gì, nhưng dường như rất mất hứng.
Làm sao có thể cao hứng cho được, Khấu Trấn đến, hai ngày nữa Khấu Thu là có thể bị đón về nhà.
Lận Ngang vừa nghĩ tới mới bánh bao đến chưa kịp nóng tay, đã cảm thấy xót xa trong lòng.
Lận An Hòa thấy Lận Ngang một người ngơ ngác đứng tại chỗ đa sầu đa cảm, đi tới hỏi Khấu Thu: “Thật sự đi cùng An Minh sao?”
Khấu Thu: “Đã hẹn trước rồi.”
Lận An Hòa thấy hắn quyết định, tôn trọng ý nghĩ của hắn, chỉ dặn dò: “Đừng mang dép lê.”
Khấu Thu gật đầu cùng lúc suy tư năm đó An Minh mang dép lê từ siêu xe bước ra đến tột cùng đã tạo thành bao nhiêu oanh động.
Cho đến ngày nay, trên phố vẫn như trước lưu truyền truyền thuyết này.
Trở lại phòng, hắn ngồi xếp bằng trên nệm, nhưng lại giống như đang ngồi xổm.
Trong đầu Khấu Thu vận chuyển với tốc độ cao, suy tư phải thế nào mới có thể thể hiện được cảnh tượng phong quang vô hạn.
An Minh có nhiều tiền, xa hoa đại bài với hắn cũng chỉ là chuyện hạ bút thành văn.
Về phần mình vẫn còn cùng tranh đấu với bà dì bán sách báo trước cổng trường, muốn moi móc thêm một phút đồng hồ xem tạp chí.
|Khấu Thu: có thể xây dựng nên bộ dạng phong quang vô hạn không?|
náo nhiệt, oai phong, nở mày nở mặt
|Hệ thống: có thể, nhưng cái giá chính là trong 10 ngày không thể liên lạc được với hệ thống.|
Khấu Thu cân nhắc lợi và hại một chút, quyết định đồng ý.
|Hệ thống: hình thức này duy trì liên tục trong vòng 10 ngày.|
|Khấu Thu: hình thức gì?|
Đợi hồi lâu, không thấy đáp lại.
Cuối cùng Khấu Thu vẫn quyết định: |ta đồng ý.|
|Hệ thống: Đã nhận được.
Điều động khí chất bên ngoài phù hợp điều kiện: hình thức cực hạn ‘Thập lý hồng trang nghênh khanh lai’ sắp kích hoạt.|
Mười dặm đồ cưới đón cô dâu đến nhà chồng
Hắn đã từng trải qua hình thức ‘Thần yêu thế nhân’ khủng bố nhất, hấp dẫn vô số biến thái.
Nhưng đó cũng chỉ là hình thức phòng ngự cuối cùng, còn loại hình thức cực hạn này là cái quỷ gì?
Không kịp mang dép, chân trần chạy đến trước gương, ngó nghiêng ngó dọc cũng không thấy có biến hóa gì quá lớn.
|Khấu Thu: phong quang vô hạn đâu?|
Hệ thống không đáp lại, Khấu Thu trầm mặc.
Lúc này mới nhớ, trong vòng 10 ngày kể từ bây giờ không thể nào dùng được hệ thống.
Hắn mang giày rời khỏi phòng, cố ý đi đến trước mặt hai người đang ngồi trên sa lông, dường như không có việc gì mà dạo một vòng.
Sau đó chỉ được có một câu: ‘Ngươi chắn TV.’
Lúc này Khấu Thu mới xác định được bản thân không có phát sinh bất cứ biến hóa gì phi nhân loại.
Lận Ngang: “Giờ chúng ta đi trước.
Mấy giờ An Minh tới đón ngươi?”
Khấu Thu: “Bảy giờ.”
Lận Ngang: “Đến rồi không được chạy lung tung.
Hôm nay có rất nhiều người.”
Khấu Thu: “Biết rồi.”
Lận Ngang cùng Lận An Hòa đúng là đi sớm.
Tầm 30 phút sau, khi bộ phim truyền hình trên TV kết thúc, liền có tài xế tới cửa.
Ngày thường đều là Lận An Hòa lái xe, nhưng hôm nay vì lễ phép cũng như hình tượng nên vẫn phải thuê tài xế đến.
Khấu Thu nhìn đồng hồ.
Còn chưa đến 6h, thôi đi ngủ tẩm bổ nhan sắc đã.
Ai biết mới nằm xuống chưa tới 10 phút, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chiêng trống, pháo nổ.
Khấu Thu trùm kín chăn, chẳng những không thể ngăn cách tiếng ồn mà lại nghe thêm tiếng cổ nhạc xen kẽ.
Xốc chăn lên, trợn trừng đá cửa xông ra ngoài.
Hắn xách cái chảo ra thủ thế sẳn, kết quả vừa ra khỏi cửa lại nhìn thấy quang cảnh chói mù mắt người.
Hai hàng đều là mỹ nhân cổ điển, mặc hán phục, má hồng phấn, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, nhưng biểu tình lạnh tanh.
Trong đó có một cô gái ăn mặc cực kỳ long trọng.
Nàng mang kỳ đầu lý, váy dài đỏ tươi, đi đến trước mặt Khấu Thu, cúi đầu hô: “Giờ lành đã đến.”
Lý = giày (thời Hán)
Khấu Thu cảm thấy không thể tin được.
Cô gái này đứng sát bên mình, nhưng hắn lại không thể cảm nhận đến hơi thở của đối phương.
Nhìn gần lại phát hiện làn da cô ta rất trắng, trắng đến nổi mất sức sống.
Một người sống sờ sờ ngay trước mặt nhưng ngươi lại cảm thấy nàng như người giấy vậy.
Lại có hai người đi lên trước, trong tay nâng khay gỗ, bên trên được phủ tấm vải che kín.
Nữ nhân lạnh lùng nói: “Hầu hạ tân nương tử thay quần áo.”
Hai người, một trái một phải dìu Khấu Thu vào trong.
Cái chảo trong tay Khấu Thu rơi xuống sàn.
Hắn vốn định phản kháng như khi cánh tay bị ngón tay chạm vào, lại hoàn toàn không có khí lực.
Lễ phục màu đen đoan trang, cùng với vương miện hoàng kim thay thế cho mũ phượng.
Một cô gái cầm gương đồng lên, bắt đầu vẽ loạn son phấn lên mặt hắn.
Đầu ngón tay cô nàng như trong suốt, móng tay ngón út lại rất dài.
Với khoảng cách gần, Khấu Thu hoàn toàn có thể khẳng định, đối phương không có hơi thở.
Gương đồng đương nhiên không soi được rõ ràng, nhưng liếc nhìn người trong gương lại tựa như từ trong sách cổ bước ra.
Khấu Thu cuối cùng cũng minh bạch cái gì gọi là hình thức cực hạn, cực hạn ở nơi nào.
Lần thứ hai bước ra khỏi cửa, liếc mắt nhìn lại, chính là đội ngũ đưa dâu không thấy điểm cuối.
Muốn so phong quang vô hạn sao, ai còn có thể phong quang hơn đây?
Nhưng phúc phận hắn mỏng, chịu không nổi a!
Trên kiệu được trang trí bằng lụa đỏ thượng hạng, hai bên có hai nữ tì.
Trước kiệu hoa có một người ôm một cái ô lớn, trước người đỡ ô lớn là dàn nhạc sáu người.
Tì nữ vém rèm kiệu lên, mời hắn vào.
Khấu Thu: “Ta có người đến đón.”
Đến đón hắn chính là siêu xe… siêu xe a! Chính là loại xe dài mấy mét, có điều hòa, đến đón hắn là người có bằng đại học, đi loại xe này!
Không có người nghe hắn nói.
Không biết là không nghe thấy hay là làm bộ như không nghe thấy.
Màu đỏ náo nhiệt vui tươi, nhưng người nào người nấy lại lạnh lùng như băng, từng bước làm chuyện của mình.
Kiệu hoa được nâng lên, nhạc tấu vang khắp phố.
Khi An Minh đến, vừa lúc nhìn thấy một màn này: đội ngũ dài thượt, không khí uy nghiêm long trọng.
Hắn xoa xoa mắt, hay là chiếc siêu xe hắn mới thuê còn có thêm chức năng xuyên qua? Đăng bởi: admin