CHƯƠNG 91: HOA KHAI LƯỠNG ĐÓA, CÁC BIỂU NHẤT CHI |12|
Trong lúc nhất thời, tam phương nhân mã chạy tới nhà Trần Lâm: phân biệt Porsche, Ferrari, còn có Bentley.
Điểm duy nhất giống nhau chính là cả ba chiếc xe đều là siêu xe tốc độ, còn kém chút nữa là bay lên trời.
Ở một ngã tư, Mặc Vấn nhìn ba chiếc xe chạy ngang qua, nhất thời cảm thấy như gặp được người thân, tán thưởng: “Tuyệt.”
Khấu Thu còn ngốc ở trong phòng, ôm cơm hộp, không biết bên ngoài đã biến thiên.
Với tình hình trên, TV đưa tin tức buổi chiều –|Một cuốn sổ hộ khẩu dẫn đến án mạng|.
Đương nhiên, đây chỉ là nói giỡn.
Án mạng thì không đến mức, nhưng tình huống ở hiện thực cũng không quá lạc quan.
Lận Ngang phá cửa vào, trong lúc Vạn Yến đang trang điểm, nhất thời sợ tới mức hoa dung thất sắc: “Ông là ai?”
Lận Ngang đội khăn trùm đầu màu đen, yên lặng lấy dao ra.
Vạn Yến hoảng sợ: “Ông đừng hại tôi, tôi sẽ đưa hết tiền cho ông.”
Lận Ngang thấp giọng nói: “Ta không cần tiền.”
Vạn Yến che ngực: “Ông muốn cướp sắc!?”
Lận Ngang: “Sổ hộ khẩu đâu?”
“Cái gì?”
“Sổ hộ khẩu, đừng để ta lặp lại một lần nữa.”
Vạn Yến chỉ vào giường, Lận Ngang xốc chăn đệm lên.
Quả thực đúng là cuốn sổ màu hồng thực an tĩnh nhu thuận nằm trên ván giường, như là chờ người đến lâm hạnh nó đã lâu.
Lận Ngang ôm sổ nhỏ bỏ chạy.
Trước cổng chung cư, cường cường gặp nhau.
Lận An Hòa mặt lạnh không thể tưởng tượng nổi: “Đưa đây.”
Lận Ngang phóng một con dao qua.
Lận An Hòa nhảy lên, tới gần hắn, lặp lại: “Đưa đây.”
Sắc mặt Lận Ngang cũng không khá hơn chút nào, cũng kém chút đã là đóng băng: “Mơ tưởng.”
Hai người nhất thời lâm vào đại chiến, ánh sáng ẩn hiện ra, tiếng gió xé vù vù.
Người ven đường sôi nổi núp lùm: Chu choa mặn ơi, Tiểu Lý Phi Đao a! Thời đại này, ở trước chung cư nhà mình mà cũng không an toàn.
Đang lúc hai người triền đấu không nguôi, một tiếng phanh khẩn cấp truyền đến.
‘Xoẹt’ một tiếng, tiếng ma sát giữa bánh xe cùng mặt đường như muốn xé nát màng tai.
Khấu Quý Dược từ bên trong xe bước ra, tóc dài tung bay theo gió, ánh mắt lợi hại vô cùng.
Lận An Hòa rời khỏi cuộc chiến.
Ba người cảnh giác nhìn nhau, nhìn chằm chằm đối phương, hình thành tam giác tuyệt hảo.
Gió to thổi qua, chỉ còn lại tiếng hít thở.
Khấu Quý Dược: “Ngươi được lắm.”
Vẻ mặt Lận Ngang lạnh như băng: “Cảm ơn đã khích lệ.”
Khấu Quý Dược: “Đồ đâu?”
Lận Ngang: “Tự ngươi quên sang tên, thì không nên trách người khác xuống tay.”
Khấu Quý Dược nhíu mày: “Ta không quên.”
Hắn vốn chờ mình hoàn toàn cầm quyền, có thể bảo hộ được đứa trẻ kia mới bắt tay vào làm.
Trước đó, hộ khẩu bảo trì nguyên vẹn mới là cách tốt nhất.
Hắn nhìn Lận Ngang.
Hai người ít gì cũng đã làm bạn với nhau mấy chục năm, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Hoạ từ trong nhà mà ra.”
Lận Ngang: “Người thông minh nên học được tiên hạ thủ vi cường.”
Khấu Quý Dược không để ý tới hắn nữa, ánh mắt âm trầm dừng trên người Lận An Hòa: “Ngươi muốn đứng bên kia thì cần phải suy nghĩ cho thật kỹ.”
Lận Ngang cùng Khấu Quý Dược dù có đánh, cũng chỉ ngang tay.
Lúc này Lận An Hòa gia nhập trận doanh bên ai liền có vẻ vô cùng trọng yếu.
Giúp Lận Ngang đối phó Khấu Quý Dược, sau đó mắt mở trừng trừng nhìn Khấu Thu trở thành con nuôi Lận Ngang.
Hay là giúp Khấu Quý Dược, dù sao sau này đối phương rất có thể trở thành cha vợ của mình.
Lúc này, Khấu Thu đang làm ổ trong phòng, gặm chân gà, kịch bản ném sang một bên, TV thì đang chiếu |Chân Hoàn truyện|.
Khấu Thu hung hăng cắn chân gà, xem Hoàng hậu cùng Hoa phi đấu đá, cảm thán nói: “Cảnh này diễn hay thật.”
Lận Ngang cùng Lận An Hòa lần thứ hai xuất hiện đã là 7h sáng ngày hôm sau.
Khó có khi Khấu Thu dậy sớm, nghe thấy tiếng đập cửa, còn tưởng là phục vụ phòng.
Mở cửa, là Lận An Hòa.
“Có xảy ra chuyện gì không?”
Khấu Thu bị hỏi có chút ngây người: “Những lời này hẳn là tôi nên hỏi anh mới đúng.”
Trong ánh mắt đều là tơ máu, vành mắt gấu trúc, quần áo xộc xệch, vừa thấy chính là một đêm không ngủ.
Khấu Thu chú ý tới cổ của hắn có đeo một chiếc dây chuyền, nói là dây chuyền không bằng nói là một cái chìa khóa.
“Mới mua?”
Lận An Hòa mơ hồ không rõ ‘ân’ một tiếng, liền rời đi.
Khấu Thu buồn bực muốn đóng cửa lại, khung cửa bị đột nhiên bị giữ chặt, Lận Ngang mặt mày âm trầm hỏi: “Ngươi có bị sao không?”
Khấu Thu: “Những lời này tôi cũng muốn hỏi chú.”
Vành mắt trái tím đen, vừa thấy chính là bị ai đánh đó đấm cho một phát.
Lận Ngang: “Không có việc gì thì tốt.”
Nói xong bước đi.
Khấu Thu nhìn thấy cổ của hắn cũng có đeo một chiếc chìa khóa, cùng Lận An Hòa rất giống, nhan sắc cũng thế, chẳng qua là nhỏ hơn một ít.
Khấu Thu lắc lắc đầu, hay là còn chưa ngủ đủ, mới sáng sớm liền gặp phải đủ thứ chuyện kỳ quái.
Đạo diễn nhìn thấy hốc mắt Lận Ngang xanh tím, thiếu chút nữa giận đến bất tỉnh: “Làm diễn viên, cho dù là tạm thời thì cũng phải chăm chút mặt cho kỹ chứ.
Sao anh lại có thể làm tổn thương nó như vậy.” Nói xong, hét lớn: “Hoá trang đâu? Còn không mau đến dặm phấn!”
Màn ảnh thay đổi đến buổi chiều hôm qua – trước cổng khu chung cư.
Đối mặt với chất vấn của Khấu Quý Dược, Lận An Hòa chỉ trả lời hai chữ: “Vây xem.”
Vừa dứt lời, trong nháy mắt, Lận Ngang cùng Khấu Quý Dược đồng thời nhích mủi chân đánh úp về phía đối phương.
Cao thủ so chiêu, động tác già giặn đơn giản, nhưng cũng là trí mạng.
Trái một đấm, phải một quyền, hốc mắt Lận Ngang cùng Khấu Quý Dược lại nhiều thêm một vòng ứ đọng đen thùi lùi.
Vài lần không để ý hình tượng triền đấu.
Sau một hồi, người bầm mắt, kẻ dập miệng, không phân ra cao thấp.
Lận An Hòa đột nhiên mở miệng: “Nếu ai cũng không lấy được, không bằng đổi phương thức khác đi.”
Kết thúc câu chuyện chính là cuốn sổ hộ khẩu có tên Khấu Thu được đặt trong một cái hộp đao thương bất nhập.
Trừ khi có cả ba chiếc chìa khóa, nếu không thì ai cũng đừng hòng mở ra.
Hộp bị khóa lại cả đêm, dưới sự chứng kiến của ba người gửi đến Thụy Sĩ.
Giống như cơ mật cấp quốc gia, bị khóa ở ngân hàng Thụy Sĩ – sổ hộ khẩu: ┑(Д)┍
Cảnh diễn trong ba ngày thực nhanh chóng hoàn thành.
Ba ngày nay, Khấu Thu có liều mạng cha, được quay phim, vô cùng phấn khích.
Ba ngày nay, Lận Ngang trong vai một thanh kiếm, cùng Khấu Quý Dược ẩu đả, không rõ tâm tình.
Ba ngày nay, Lận An Hòa làm trợ lý, được vây xem đại chiến có một không hai, cả người đều không tốt lắm.
Lúc ngồi máy bay trở về, ba người thần sắc khác nhau, tâm tư khác nhau.
Người bên ngoài nhìn vào, chỉ cảm thấy cả ba đều đang phấn khích.
Nói tóm lại, rừng cây rộng lớn, loại chim gì cũng có cả.
Lần thứ hai trở lại trường học, Khấu Thu liền bị chú ý chưa từng có.
Đương nhiên hiện tại phim còn chưa chiếu, loại chú ý này chỉ xuất phát từ tổ bốn người: Trần Nhạc Thiên, Cơ Chi còn có Trần Văn Tĩnh.
Trần Nhạc Thiên: “Quay phim có cảm giác gì?”
Khấu Thu: “Không khác gì quay quảng cáo cả.
À, mà nói này, vẫn là cơm trưa ở trường ăn ngon.”
Nói xong, hắn lấy sách giáo khoa ra: “Mặc dù mỗi ngày ăn sáu bữa cơm, cơm hộp trong đoàn phim vẫn làm tôi gầy đi nhiều a.”
Là một nữ sinh, Trần Văn Tĩnh cảm thấy cuộc đời mình chưa từng có cảm xúc giống như bây giờ: tự dưng có một loại xúc động muốn đánh người thành mập mạp.
Trần Nhạc Thiên nhìn Khấu Thu nói: “Sau khi tan học, dìu tớ đến phòng y tế.”
Khấu Thu: “Thứ lỗi cho mắt tôi vụng về, nhìn cậu rất là khỏe mạnh.”
Trần Nhạc Thiên: “Bệnh tương tư.”
Khấu Thu: “Tự đi đi.”
Trần Nhạc Thiên bĩu môi: “Hạ Dự biết chuyện của tớ rồi.”
“Chuyện nào? Tâm hoài bất quỹ?”
Trần Nhạc Thiên sửa đúng: “Là tình hữu độc chung.”
Cơ Chi cười lạnh: “Tối cầm kính viễn vọng, không xem sao mà nhìn người.
Mỗi ngày sau khi tan học thì theo dõi người ta chụp ảnh xối xả, còn viết thư tình nặc danh.
Người ta cũng không phải tên ngốc.”
Trần Nhạc Thiên ưỡn ngực: “Cậu không biết có câu gọi là cơ hội phải do mình tự sáng tạo ra sao.”
Sau khi tan học, hắn liền giả bộ bệnh nặng.
Sắc mặt trắng bệch, môi run run, nhờ Khấu Thu cùng Cơ Chi đỡ hắn đến phòng y tế.
Hạ Dự kiểm tra lưỡi, con ngươi của hắn.
Cuối cùng cho ra kết luận: không có bệnh.
Trần Nhạc Thiên cởi áo: “Có cần cởi đồ ra để kiểm tra không?”
Hạ Dự: “Nơi này không có máy chụp X quang.”
Trần Nhạc Thiên không cam lòng cài cúc áo sơmi lại, cảm thấy trường học cần phải được tài trợ thêm một phòng chụp X quang.
Hạ Dự: “Nếu em đến, tiện thể thầy cũng có một số chuyện muốn thảo luận sâu với em một chút.”
Hai mắt Trần Nhạc Thiên tỏa sáng: “Sâu đến đâu?”
Khấu Thu cùng Cơ Chi, một đỡ trán, một che mắt.
Quả thực là làm bẩn mắt cùng tai người khác mà.
Hạ Dự nhìn cặp mắt sáng lạn kia, tự như cún con trung thành vẩy đuôi mừng chủ, giống như trong mắt chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn.
Lời cự tuyệt bên miệng lại không thốt ra được, cuối cùng chỉ nói: “Em còn nhỏ, không cần hao phí thời gian vào chuyện này.”
Trần Nhạc Thiên che ngực: “Thiêu đốt đi, tiêu xài phung phí đi, thanh xuân của em.”
Hạ Dự: …
Cơ Chi kéo Trần Nhạc Thiên ra bên ngoài: “Đã làm phiền thầy rồi.”
Bị tha tới cửa, Trần Nhạc Thiên còn không quên la lên: “Mai em lại đến.”
Khấu Thu cảm thấy mình nên cùng hắn thảo luận vấn đề tình cảm một chút.
Dưới tàng cây, hắn nắm lấy bả vai Trần Nhạc Thiên, lung lay hai cái: “Tỉnh lại đi.”
Trần Nhạc Thiên cười đến ngu ngốc.
Khấu Thu: “Từ xưa chỉ có câu nữ theo đuổi nam cách một lớp lụa mỏng.
Nhưng nam theo đuổi nam, thì thẳng tắp.
Một là cậu bị đánh, hai là bị cho là biến thái.”
“Nói bậy.” Trần Nhạc Thiên phản bác: “Rõ ràng là nữ theo đuổi nam cách một lớp lụa mỏng, nam theo đuổi nam chỉ cách một lớp quần sịp.”
Dù sao chúng ta đều là sinh vật cơ trí luôn dùng hormone để tự hỏi!
Khấu Thu nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn nhìn ba giây, buông tay, quyết đoán kết luận: “Hết thuốc chữa.”
Cơ Chi thầm đồng ý.
Trần Nhạc Thiên: “Tớ với thầy ấy đã là người trưởng thành rồi, có cái gì thì cũng phải dùng cách thức mà người thành niên biểu đạt.”
Khấu Thu: “Ví dụ như?”
Trần Nhạc Thiên: “Tình đầu ý hợp.”
Khấu Thu triệt để buông tha.
Chẳng thà hắn đi nghiên cứu một chút cách thức tìm ra Siêng Năng còn hơn.
— Tựa như câu nói mà Kiêu Ngạo từng nói ‘Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng’.
Đăng bởi: admin