Trọng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất FULL


CHƯƠNG 92: HOA KHAI LƯỠNG ĐÓA, CÁC BIỂU NHẤT CHI |13|
Trước lúc Lười Biếng cùng Siêng Năng gặp nhau.

Thế giới trong truyền thuyết không dám thiết tưởng ra chưa đến thì Khấu Thu đã gặp trước một tình địch ‘kinh thiên địa, quỷ thần khiếp’.
Tin tức không rõ độ tin cậy, nơi phát ra là một nữ sinh từng gặp mặt một lần trong ‘Ám sắc’.

Chính là nữ sinh từng đề cập ý tưởng đám hỏi với hắn.
Khấu Quý Dược từng giải thích: đây là con gái Lâm gia, mưu đồ gây rối, đám hỏi chỉ là vì để Lâm gia được trở về thực nghiệm.
Đơn giản mà nói, để cho Khấu Thu được cảnh tỉnh không bị nữ sắc mê hoặc, tự cho mình có giá trị, cho rằng người khác coi trọng hắn.
“Đã lâu không gặp.” Cô nàng mỉm cười, vẻ mặt khéo léo hơn lần trước: “Chuyện đám hỏi lần trước, anh thấy sao?”
Khấu Thu nhìn Cơ Chi, người sau hiểu ý kéo tên tràn đầy lòng hiếu kỳ – Trần Nhạc Thiên tránh sang một bên.
“Tôi không có hứng thú.”
“Tôi biết.” Như là đoán được đáp án, cô nàng cũng không thấy ngoài ý muốn: “Gần đây mọi người đều nói anh cùng vị ở Lận gia có quan hệ rất mật thiết.”
Khấu Thu: “Xin chú ý dùng từ, là anh ta đơn phương theo đuổi tôi.”
Lâm Điệp cười nhạt: “Có rất nhiều quốc gia đã đồng ý hôn nhân đồng tính là hợp pháp.

Nhưng loại chuyện này ở trong vòng luẩn quẩn của chúng ta vẫn ở trong phạm trù vi diệu.

Nhất là đối phương còn có một vị thanh mai trúc mã sắp du học trở về.”
Nhờ Lâm Điệp miêu tả mà Khấu Thu hiểu biết được cái vị được gọi là thanh mai trúc mã — cho dù là Khấu Nhan cũng theo không kịp, ảm đạm thất sắc.
Mười tuổi đạt quán quân hoa hậu, đi du học, tốt nghiệp trường danh tiếng, IQ – EQ đều rất cao.

Thuần thục tám thứ tiếng, chính là con nhà người ta trong truyền thuyết.
Khấu Thu thản nhiên ‘a’ một tiếng, không có phản ứng quá lớn.

Ít nhất thì Lâm Điệp cũng không đọc thấu được ý nghĩ hiện giờ của hắn.

Chuyện này không hề giống như trong kế hoạch của cô, nhưng cô vẫn trấn định nói tiếp: “Không đấu được với thiên kiêu chi tử thì không bằng đám hỏi với tôi đi, cả hai đều có lợi.

Vài ngày trước tôi có nghe nói anh bất hòa với ông nội mình.

Anh nên biết, trong tay Khấu Trấn còn nắm giữ không ít thế lực Khấu gia.

Một mình anh tác chiến, kết quả không cần tôi nói, anh cũng biết đi.

Nhưng một khi anh lựa chọn đám hỏi với tôi, Lâm gia sẽ dốc toàn lực giúp đỡ anh.

Thậm chí trong tương lai khi giành quyền thừa kế Khấu gia, anh sẽ có nhiều lợi thế hơn.”
Khấu Thu: “Ý tốt xin nhận, nhưng tôi không có hứng thú.”
Lâm Điệp nhếch đôi mi xinh đẹp: “Là tôi không đủ xinh đẹp?”
Khấu Thu thản nhiên nói: “Yêu thích cá nhân mà thôi.

Tôi không thấy hứng thú với người quá tâm cơ.”
Hắn chỉ thích loại hình như Bạch Liên Hoa a.

Mảnh mai đáng thương, nhìn qua như lẻ loi hiu quạnh, lại vô cùng xinh đẹp.
Gương mặt tươi cười của Lâm Điệp cứng lại: “Thủ đoạn của tôi không phần một phần mười Tây Môn Phiêu.

Chỉ cần là người có dính dáng ái muội với vị ở Lận gia kia, cô ta đều không bỏ qua.

Chớ nói chi đến hai người làm ầm ĩ trên báo chí, thế nên…”
“Tây Môn Phiêu?” Khấu Thu ngắt lời: “Cha là Tây Môn Xuy Tuyết?”
Lâm Điệp: “Là Tây Môn Xuy.”
Khấu Thu: “Tên rất hay.”
“Có lẽ anh thấy cái tên này rất buồn cười, nhưng mọi người đều dùng ánh trăng để hình dung Tây Môn Phiêu, đây không phải là không có nguyên nhân.

Vẻ đẹp của cô ta vừa nhu hòa vừa thanh lãnh, cho dù có là nữ nhân diễm lệ nhất nhưng khi sánh bước với cô ta cũng sẽ ảm đạm thất sắc.” Lâm Điệp nhìn chằm chằm vào Khấu Thu nhưng không thấy bất cứ biến hóa nào trên gương mặt hắn: “Mặt trăng cùng mặt trời, cũng giống như là Tây Môn Phiêu cùng Lận An Hòa.

So với Khấu Nhan, bọn họ mới chân chính là trời sinh một đôi.”
Không biết có phải thật sự không thèm để ý hay ngụy trang quá giỏi, cô không hề thấy Khấu Thu biểu lộ bất kì cảm xúc gì.

Lâm Điệp chỉ có thể tiếp tục tung cành ô-liu: “Cùng đám hỏi với tôi cũng không phải không có chỗ gì không tốt.


Tất cả mọi người đều có lợi, dù sao anh cũng là một người thông minh.”
“Ba chữ người thông minh kia luôn cách tôi rất xa.” Khấu Thu nói.
Lâm Điệp vừa định nói anh rất khiêm tốn, chợt nghe đối phương thoải mái nói: “Tôi chỉ là mỹ nhân thôi.”
Nói xong, đi qua người cô nàng.

Chờ Lâm Điệp thức tỉnh khỏi tinh thần tự kỷ không biết xấu hổ của người nào đó, Khấu Thu đã đi xa.
Hôm nay đã định trước là một ngày không thuận lợi.

Tiễn biệt Lâm Điệp, Khấu Thu nghênh đón Khấu Nhan.
Cô nàng tựa người vào BMW, đeo kính râm.

Xe chảnh cùng mỹ nhân, tôn vinh vẻ đẹp của nhau.
“Cậu nhất định rất ngạc nhiên, sao tôi lại đến.”
Khấu Thu: “Không phải là do Tây Môn Phiêu trở lại hay sao.

Cô định tìm người cùng cô liên thủ kháng địch chứ gì.”
Khấu Nhan: “Cậu so với tưởng tượng của tôi còn thông minh hơn nhiều.”
Khấu Thu không rõ từ lúc nào mà mình lại dính dáng đến hai từ thông minh.

Rõ ràng hắn chỉ muốn làm một mỹ nam an tĩnh thôi mà.
Khấu Nhan: “Tây Môn Phiêu có gia thế có thủ đoạn, chỉ dựa vào một mình cậu căn bản không thể đấu lại cô ta.”
Khấu Thu: “Nếu cô không vừa mắt Tây Môn Phiêu thì tôi trong mắt cô chính là cái gai trong thịt đi: nào là tranh gia sản, cướp nam nhân này.”
Uầy, mình thế mà lại thành nhân vật phản diện choai choai trong tiểu thuyết nha.
Khấu Nhan: “Dù có tranh đấu thế nào thì cũng cùng chung huyết thống.

So với người ngoài vào chen chân một chén canh thì tốt hơn.”
Khấu Thu: “Cho cô một đề nghị.”
“Nói đi.”
Khấu Thu: “Kháng ngoại phải an nội.

Cô vẫn cứ tiếp tục đề phòng tôi đi.” Nói xong, cũng không quay đầu lại, đi mất.

Khấu Nhan nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, đáy mắt đầy sương lạnh.
Từ khi Lận An Hòa nhất sương tình nguyện cho rằng Khấu Thu đáp ứng mình theo đuổi, thực hiện chức trách bạn trai 24/24, phụ trách đưa đón hắn đến trường.
Nhưng hôm nay hắn tới trễ.
“Đợi lâu chưa?”
“Ờ.” Khấu Thu ngồi trên xe, thắt dây an toàn, chợt nghe Lận An Hòa nói: “Một người bạn đột nhiên trở về, nên đến trễ.”
Xe lăn bánh, Khấu Thu lật xem sách triết học chính trị.

Lận An Hòa quét mắt nhìn: “Tôi nhớ là cậu đang học khoa tự nhiên.”
Khấu Thu: “Đúng.

Nhưng điều này không thể ngăn cản nhiệt tình yêu thương của tôi với triết học.”
Lận An Hòa lắc đầu, thấy thế nào thì cái tên nhóc này cũng không giống như là loại người hứng thú với cái thứ buồn tẻ này.
Khấu Thu khép sách lại: “Xuyên thấu qua hiện tượng nhìn vào bản chất, những lời này đối với tôi có sự dẫn dắt rất lớn.”
Lận An Hòa: “Ví dụ.”
“Ví dụ như anh này.” Khấu Thu dùng ánh mắt xinh đẹp chăm chú nhìn hắn, cõi lòng đầy nhu tình, tựa như đang nhìn một gốc củ cải.

Nên cắt!
Củ cải: ý chỉ những người không chung thủy, không đứng đắn, thay đổi thất thường
Lận An Hòa tự dưng cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân kéo thẳng lên giữa bụng.
Loại trạng thái này vẫn luôn duy trì cho đến khi trở lại Lận gia.

Khấu Thu mỉm cười nện cuốn sách lên người hắn, tay vỗ vỗ tro bụi: “Thề nguyện dưới ánh trăng với người khác, mà còn không quên hất đám ánh trăng đó tới chỗ này của tôi, thật sự vất vả cho anh rồi.”
Nói xong, chỉ nghe cửa phòng phát ra tiếng ‘rầm’ thật lớn.
Lận An Hòa đứng trước cửa, cuốn sách triết học từ trên người hắn rơi xuống đất, vừa vặn lật đúng cái trang ‘xuyên thấu qua hiện tượng nhìn vào bản chất’.
Lận Ngang vừa lau sàn, vừa lạnh lùng nói: “Ta biết là sẽ có một ngày thế này mà.”
Lận An Hòa còn lơ ngơ không rõ, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Lận Ngang cũng lười giải thích, trực tiếp nhúng cái khăn lau vào thùng nước, vừa vặn nhấn luôn đầu con rắn hoa vừa định ngẩng đầu lên: “Ta đi hầm cải củ.” Nói xong quay đầu lại nhìn Lận An Hòa: “Tối nay ngươi nhớ ăn nhiều một chút.”
Lận An Hòa: …
Giờ cơm tối, đọc hết cuốn 36 kế, Lận An Hòa rốt cục kịp phản ứng: “Cậu đang ăn dấm?”
Khấu Thu mỉm cười nói: “Không có.”
Vừa nói vừa húp một ngụm canh củ cải.
“Cậu đang ăn dấm.” Lúc này Lận An Hòa khẳng định nói.

‘Răng rắc’ một tiếng, chiếc đũa siêu tốt dưới tay Khấu Thu bị bẻ thành hai đoạn.

Hắn vẫn duy trì ý cười, xoa xoa các đốt tay bị ửng đỏ: “Người luôn tự hỏi: có đôi khi chính bản thân con người chính là sự tồn tại sai trái.

Anh nên đọc sách triết học nhiều hơn một chút.”
Lận An Hòa: “Trong triết học không có những lời này.”
Khấu Thu: “Hiện tại có.”
“Nhưng tôi không rõ, sao cậu lại vì cái này mà tức giận…”
Đôi đũa thứ hai tan tành trong tay Khấu Thu.

Lận Ngang nhìn mà lắc đầu, nhân tiện buồn bã nói: “Nếu lại thêm một đôi đi đời nhà ma nữa, ta sẽ cho ngươi biết ta sẽ làm thế nào để cứu vớt nó.”
Lận An Hòa: “Cậu nghe tôi giải thích đã.”
Khấu Thu: “Tôi nghe, anh nói.”
Lận An Hòa hút một hơi, may là Khấu Thu còn có lý trí, chịu nghe giải thích.
Khấu Thu đứng dậy đi vào phòng.

Lần thứ hai bước ra, trên tay nhiều thêm một headphone.

Hắn gắn vào điện thoại, chỉnh âm lượng to lên: “Hiện tại, anh có thể nói.”
Lận An Hòa: …
Thấy thế, Khấu Thu rút một đầu headphone ra: “Có ý kiến?”
Lận An Hòa: “Chỉ có một chút.”
Nghe hắn giải thích là được.
Khấu Thu thiện giải nhân ý nói: “Có ý kiến thì nói đi.

Tuy anh có nói, tôi cũng sẽ không đổi.”
Nói xong, đôi đũa thứ ba sống thọ và chết tại nhà.
Lận Ngang nhìn đồ làm bếp yêu quý bị phá hư, tâm đều nát, ánh mắt nhìn Lận An Hòa lại càng lạnh.

Đều là do tên nhóc này ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

Ngay khi một đôi đũa nữa cáo biệt hắn đi theo tiếng gọi của hắc bạch vô thường, hắn rốt cục thành công đem lửa giận hoàn toàn di chuyển lên trên người Lận An Hòa: “Nông vài cái tiểu đồ sao tử XXYY.

.

.”
Khấu Thu: “Chú ấy đang nói gì?”
“Tiếng địa phương ở quê.” Lận An Hòa an tĩnh ăn cơm tẻ: “Mỗi lần giận đến nóng nảy liền như vậy.”
Khấu Thu: “Phiên dịch một chút.”
Lận An Hòa thực bình tĩnh trần thuật: “Cái tên nhóc ranh nhà ngươi, chỉ biết ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, lửa ở ngoài cửa thành sắp đốt vào trong nhà rồi.

Còn không chạy nhanh, quỳ xuống nhận sai.”
Thật sự là Lận An Hòa dù có nằm ba trăm sáu mươi độ không góc chết cũng bị trúng đạn.
Người bạn mà hắn đi đón chính là đối tượng hợp tác gần đây với Lận gia – Tả Thủ Biên Y Kháo.

Về phần Tây Môn Phiêu, hắn đã sớm không nhớ rõ đối phương là cái gì, thậm chí chỉ nhớ rõ cái họ, tên cũng quên đâu mất tiêu.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Tây Môn Phiêu còn không có để lại ý tượng với hắn nhiều như Khấu Nhan.

Tốt xấu gì, hắn còn nhớ rõ Khấu Nhan gọi là gì, còn ký ức đối với Tây Môn Phiêu thì hoàn toàn có thể một tờ giấy trắng phủ xuống.

Chỉ là hiện tại Khấu Thu đang trong trạng thái ‘ta không nghe, ta không nghe, ngươi không muốn nói thì lăn xa một chút đi’.
Hiện tại, Lận Ngang chỉ là đơn thuần muốn đá cái tên củ cải này đi ra ngoài mà thôi.
Vì thế đến giờ đi ngủ, nhét cái gối vào ngực người nào đó, người nào đó bị đuổi ra ngoài liền thành chuyện thuận lý thành chương.
Gió thu cuồn cuộn không ngừng kèm theo lá rụng vèo vèo nhảy nhót.
Lận An Hòa nhìn cái gối trong ngực, cảm thụ gió lạnh quan tâm ùa tới.
Trong phòng, Khấu Thu nằm trong ổ chăn, chuẩn bị ngủ.

Bỗng nhiên nghe thấy trên cửa sổ truyền đến tiếng vang, hắn xoay người sang chỗ khác, vừa lúc đối mắt với gương mặt tuấn mỹ của Lận An Hòa bên ngoài cửa sổ.
Buổi tối không thích hợp đi thưởng thức soái ca, hắn nhắm mắt lại, quyết định tiếp tục ngủ.
Lận An Hòa vô cùng kiên nhẫn, gõ cửa sổ, ba ngắn một dài, rất có tiết tấu.

Nếu lại thêm câu hát ‘Là ai đang gõ cỡ sổ nhà em’, thì buổi tối này liền hoàn mỹ triệt để.
Khấu Thu làm không được, khoát áo bành tô đi chân trần tới mở cửa sổ.

Gió lạnh tiến vào men vào cổ áo, hắn rùng mình một cái, hỏi: “Gì?”
Lận An Hòa: “Tôi lạnh.”
Khấu Thu: “Kiếm khách sạn.”
Lận An Hòa: “Rất lạnh.”
Khấu Thu nhìn chóp mũi hắn hơi ửng hồng, lòng trắc ẩn khẽ động, liền lấy chăn đưa ra cho hắn: “Giờ thì anh có thể cuốn gói chạy lấy người.”
Lận An Hòa lại đột nhiên chuyển đề tài: “Cậu ghen tị, tôi rất vui.”
Khấu Thu cười lạnh chuẩn bị đóng cửa sổ.
Lận An Hòa nhanh chóng nói tiếp: “Tuy không biết sao mà cậu lại ăn dấm với Tả Thủ Biên Y Kháo, nhưng tôi cùng hắn tuyệt đối không có khả năng.”
Chỉ riêng cái tuổi thôi cũng không có khả năng.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Khấu Thu hơi dịu đi.

Chỉ với chút ít thông minh kia của mình, chắc là mình hiểu nhầm rồi, vì thế hắn thay đổi lập trường: “Tôi rất muốn cho anh vào.”
Lận An Hòa: “Chỉ cần mở cửa sổ là được rồi.”
Chỉ là có tên nào đó lạnh lùng khóa chốt cửa sổ lại.
Khấu Thu: “Nhưng mà chú Lận lại nói cho anh ngủ bên ngoài.”
Phòng bị quá nghiêm ngặt.
Lận An Hòa: …
Nhân sinh tựa như socola trong hộp.

Ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết viên tiếp theo có phải là bom hay không.

Giống như là khi hôm nay An Minh giới thiệu có một học sinh chuyển trường vào ban bọn họ.

Phản ứng đầu tiên của Khấu Thu chính người trong truyền thuyết kia – Tây Môn Phiêu.
Cơ Chi an ủi hắn: “Cậu yên tâm.

Tôi nghe nói chỉ có giác quan thứ sáu của nữ nhân mới linh thôi.”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy một giọng nói mềm nhẹ truyền đến: “Chào các bạn, tớ là Tây Môn Phiêu, sau này mong được mọi người giúp đỡ.”
Cơ Chi ho khan một tiếng, xấu hổ quay đầu đi.
Khấu Thu ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt đối phương.
Quả nhiên là đẹp đến nỗi làm người ảm đạm thất sắc.

Loại khí chất thanh lãnh này ở trên người cô nàng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Ánh trăng mềm mại, thủy tiên cao ngạo.
Nguyên tắc làm người của Khấu Thu chính là: ngươi đẹp một thước, ta đẹp một trượng.
Ngươi có thể đẹp đến nổi làm người ảm đạm thất sắc, thì ta lại muốn đẹp đến nổi nhật nguyệt vô quang.
Nhật nguyệt vô quang: trời trăng không thể chiếu sáng
|Khấu Thu: thanh lãnh, ta muốn khí chất so với ánh trăng còn thanh lãnh hơn.|
|Hệ thống: đã nhận được! Hình thức ‘Đồng Tước đài’ kích hoạt, mời Chu lang mau chóng thông quan.|
Tuy Khấu Thu không rõ những lời này có ý gì, nhưng cảm giác rất lợi hại.
Thật ra không còn nghe hiểu, nhưng hiệu quả lại rất cao.
Hệ thống kích hoạt hình thức, cường độ ánh sáng tụ trong mắt hắn phát sinh biến hóa.

Vốn đang trong suốt, hiện tại lại giống như ánh sao rót vào, lạnh lùng như băng, lại làm tâm tư người khác hướng về.
Tây Môn Phiêu nhíu mi.

Người thật và hình chụp không giống.

Mặc dù cũng là gương mặt đó, nhưng tư liệu mình sưu tầm được lại là một thiếu niên trầm mặc ít lời.

Mà người trước mắt, lại giống như tiên tử Hằng Nga, cảm giác như ngay tức khắc sẽ mọc cánh thành tiên.
Cơ Chi kích động lắc lắc bả vai Khấu Thu: “Tam hồn lục khiếu đâu, mau mau trở về!”
Khấu Thu: “Cậu đang nói cái gì?”
Cơ Chi: “Nhìn cậu y như muốn thăng thiên.”
Khấu Thu: “Tôi rất khỏe.”
“Không phải sinh bệnh.” Cơ Chi nhìn hắn: “Tôi cảm thấy cậu như là chân đạp tường vân, nháy mắt lay lắt đến Cung Quảng Hằng.”
Lực lượng tình địch thật đáng sợ.

Cơ Chi nhìn Tây Môn Phiêu, lại nhìn nhìn Khấu Thu, cảm khái hai cường gặp nhau, tất có một pháo hôi.
“Giờ tạm thời tìm cho em một chỗ ngồi trước đã, cuối tuần sẽ đổi chỗ chính thức.” Nói xong, An Minh nhìn một vòng quanh phòng học, chuẩn bị tìm một chỗ trống.

Ánh mắt chạm phải Khấu Thu thì co rút lại — Đứa nhỏ này thấy thế nào cũng y như sắp thăng thiên!
Tây Môn Phiêu chỉ chỉ Khấu Thu: “Em có thể ngồi cạnh bạn ấy không?”
“Khấu Thu đã có bạn ngồi cùng bàn.” An Minh nói tiếp: “Em ngồi cạnh cửa sổ đi, chỗ thứ ba từ dưới đếm lên.”
Là em trai An Lôi, An Minh hiển nhiên cũng từng nghe đồn đại về Tây Môn Phiêu.

Những năm gần đây, trên phố đồn đại hai suy đoán về người vợ tương lai của Lận An Hòa: một là Tây Môn Phiêu, hai là Khấu Nhan.

Nhưng Tây Môn Phiêu tuổi còn quá nhỏ, cộng thêm hai nhà Khấu gia cùng Lận gia có quan hệ tốt, nên tiền cược đặt trên người Khấu Nhan có tỉ lệ cao hơn.
Khấu Thu vốn chỉ suy đoán, nhìn thấy chân thân Tây Môn Phiêu liền có chút giật mình.


Lâm Điệp nói là thanh mai trúc mã, nhưng tuổi Tây Môn Phiêu cũng không quá kém với hắn.

Chẳng lẽ Lận An Hòa là ngựa già hay sao? Huống chi, mấy năm trước Tây Môn Phiêu còn đang ở nước ngoài.

Thanh mai cùng lão mã này suy về thời gian lẫn địa điểm dường như cách quá xa a.
Đáp án quả thực rất dễ hiểu.

Vĩnh viễn không cần hoài nghi năng lực thêm mắm dặm muối của nữ nhân.

Lâm Điệp chỉ là tăng chỉnh sắc thái câu chữ mà thôi.

Cũng tựa như vĩnh viễn không cần hoài nghi năng lực cố tình gây sự của Khấu Thu, cho Lận An Hòa làm bạn với cửa sổ cả một đêm.
Mà thừa nhận những quả đắng này – Lận An Hòa trừ việc cảm thán thế sự vô thường thì cái gì cũng không làm được.
Lớp học có thêm một đại mỹ nữ, phái vui vẻ nhất chính là nam sinh trong ban.

Đương nhiên ngoại trừ Khấu Thu, cùng đám bạn đứng cùng trận doanh: Trần Nhạc Thiên cùng Cơ Chi.
Nhưng chung quy nhiệt tình cũng dừng lại ở trên trình tự.

Theo lý thuyết, người đẹp như Tây Môn Phiêu, đi tới chỗ nào cũng đều bị người vây xem.

Đáng tiếc ở giữa lại có Khấu Thu đột nhiên chuyển hoán phong cách, thuộc tính y chang cô nàng, đều là mỹ nhân thanh lãnh.

Cộng thêm, Khấu Thu rõ ràng càng thêm thanh lãnh hơn cô nàng một ít.
Dù sao cảm giác như sắp thăng thiên, trên đời này không có mấy người.
Gặp qua loại hình như Khấu Thu, lại nhìn Tây Môn Phiêu liền thiếu bớt vài phần kinh diễm.
Khấu Thu tỏ vẻ vô cùng vừa lòng.
|Hệ thống: bốn giờ đã qua, mời Chu lang mau chóng thông quan.|
Lúc này, Khấu Thu mới nhớ tới còn có chuyện này.
|Khấu Thu: giải thích một chút, nói tiếng người.|
|Hệ thống: kí chủ đã có được vẻ ngoài thanh lãnh độc nhất vô nhị, hồng nhan họa thủy của nhị Kiều.

Trong 36 giờ, Chu lang cần phải nhanh chóng đánh lui tình địch.|
Tay Khấu Thu run lên.

Hắn sắp thi đại học, là thanh niên bốn tốt, kiếm đâu ra tình lang.
|Khấu Thu: không có Chu lang, cũng không có tình địch.|
|Hệ thống: không thông quan, kí chủ sẽ vì mỹ mạo của mình mà phải trả giá đắt.|
|Khấu Thu: giá đắt?|
|Hệ thống: đông phong bất dữ chu lang tiện, đồng tước xuân thâm tỏa nhị kiều.|
Đông phong bất dữ chu lang tiện, đồng tước thâm xuân tỏa nhị kiều: gió đông chẳng giúp chàng Chu thắng, Đồng Tước đài xuân nhốt hai Kiều.

Có thể tham khảo thêm điển tích về Đồng Tước đài.
Khấu Thu: …
Hắn nghiêng mặt hỏi Cơ Chi: “Cậu có biết Đồng Tước đài dùng để làm gì không?”
Cơ Chi không rõ hắn vì cái gì lại đột nhiên hỏi cái này, liền nghẹn lời nói: “Thế nhân đều biết, Đồng Tước đài là nơi kiêu xa *** nhạc của Tào Tháo.”
Khấu Thu: … Vậy thì vấn đề là hắn sẽ bị nhốt ở đâu.
|Khấu Thu: Cụ thể thì Đồng Tước đài ở đâu?|
Đáng tiếc hệ thống chỉ đơn thuần lặp lại câu thơ ‘đông phong bất dữ chu lang tiện, đồng tước xuân thâm tỏa nhị kiều’.
Một lần lại một lần, làm da đầu run rẩy.
Khấu Thu đỡ trán.

Không quản Đồng Tước đài chỉ cái gì, tóm lại không phải là nơi gì tốt đẹp.
Lận An Hòa tạm thời có thể sắm vai Chu lang, nhưng hắn phải đi đâu mới kiếm được tình địch đây hả?
Khấu Thu hỏi Cơ Chi: “Làm thế nào mới nhanh chóng chế tạo ra một sinh mệnh mà cậu muốn?”
Cơ Chi không chút do dự nói: “Sinh một cái.”
Khấu Thu nhịn xuống xúc động đánh hắn, khóe miệng đột nhiên nhếch lên.

Nụ cười thanh lãnh đến nổi làm người hít thở không thông.

Cơ Chi đúng là sắp hít thở không thông, bởi vì hắn có một dự cảm không hay.
Khấu Thu: “Yêu tôi.

Hiện tại, cho cậu một phút để chuẩn bị.”
Cơ Chi nuốt nước miếng: “Rất vội vàng.”
Khấu Thu: “Cậu muốn bao lâu?”
Cơ Chi: “Nếu không thì… 10 tháng?”
Khấu Thu cười lạnh, 10 tháng, thì hắn thật sự có thể tự mình sinh một cái.

Rõ ràng là Cơ Chi không có khả năng, hắn đành phải tìm mục tiêu kế tiếp.

Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận