Trọng Sinh Vào Ngày Bỏ Trốn Bị Chồng Là Sĩ Quan Bắt Tại Trận


Lâm Hiểu Tuyết mỉm cười gật đầu và nhanh chóng đưa số tiền tương ứng cho dân làng: “Cảm ơn các bác đã ủng hộ nhà họ Lục chúng cháu nhé!”

Cô nói với giọng thân thiện, động tác nhanh nhẹn.


Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những người xung quanh không khỏi nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ và tò mò hỏi: “Hiểu Tuyết à! Mấy cháu làm ăn thế này thì kiếm được bao nhiêu?”

Lâm Hiểu Tuyết đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ, “Thực ra, nếu mọi người muốn kiếm tiền thì cũng có thể thử mà! Mọi người có thể tự mở sạp hoặc đi rao bán khắp các làng.



Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Chúng cháu đang có kế hoạch mở rộng thành một xưởng nhỏ.

Những ai muốn hợp tác với chúng cháu có thể lấy hàng để bán, hoặc ‘tay không bắt sói’ cũng được, kiếm được bao nhiêu là tùy vào tài năng của mỗi người.



Chưa dứt lời, xung quanh đã nổi lên một làn sóng nhỏ:

“Thật sự có thể ‘tay không bắt sói’ sao?”

“Cụ thể là làm thế nào?”

Với nhiều dân làng, “tay không bắt sói” chắc chắn là một từ mới mẻ.



Lâm Hiểu Tuyết kiên nhẫn giải thích: “Ví dụ, mọi người có thể mang một số mẫu sản phẩm đến các nhà hàng, quán ăn ở thị trấn để chào bán.

Nếu chủ quán đồng ý đặt hàng sản phẩm của chúng cháu, thì mọi người chỉ cần thống kê số lượng và ghi lại địa chỉ, hàng hóa sẽ do chúng cháu giao đến địa điểm được chỉ định.


Nói đơn giản là ‘chỉ cần mở miệng’, không tốn chút chi phí nào, cũng không cần phải tích trữ hàng.


Còn về mẫu sản phẩm, chúng cháu sẽ cung cấp cho mọi người mỗi loại một cân, đủ dùng rồi.



Nghe xong lời này, dân làng vừa kinh ngạc, lại càng hứng thú:

“Hóa ra có việc tốt như vậy sao!”

“Ta cũng muốn thử xem, liệu có thể bán được dưa muối cho mấy quán ăn không.



Lâm Hiểu Tuyết đứng giữa đám đông, trên tay cầm một quyển sổ dày, ánh mắt kiên định nhìn quanh những dân làng đầy nhiệt tình.


Cô hắng giọng, giọng nói vang dội và đầy quyết đoán: “Những ai muốn thử chào bán hoặc mở sạp bán dưa muối thì đến đăng ký.

Nhưng phải nói trước, chúng ta sẽ phân chia khu vực, không thể tất cả chen chúc vào một chỗ được.



Một người đàn ông mang trên lưng bao củ cải lớn gật đầu như giã tỏi: “Nếu chen chúc vào một chỗ thì chẳng phải cướp mất việc làm ăn của chính mình sao.



Lâm Hiểu Tuyết mỉm cười: “Đúng rồi! Nhà họ Lục chúng cháu làm việc đề cao sự công bằng hợp lý, giá cung cấp của xưởng là ba hào một cân, mọi người mở sạp bán là năm hào, nếu bị phát hiện bán sai giá, sẽ bị hủy bỏ quyền lấy hàng.


Còn nếu chọn bán số lượng lớn cho quán ăn, nhà hàng, cũng theo giá ba hào một cân, nhưng mỗi khi bán được mười cân, cháu sẽ chi cho mọi người một đồng, bán một trăm cân thì được mười đồng.



Cô vừa nói vừa mở quyển sổ, “Bây giờ bắt đầu đăng ký, xin hãy cho cháu biết mọi người chọn phương thức nào.




Chưa dứt lời, đã có hàng chục cánh tay đưa về phía cô, ai cũng nóng lòng muốn đăng ký trước.


“Tôi chọn tay không bắt sói!”

“Tôi cũng thế!”

Tiếng nói liên tiếp vang lên.


Lục mẫu nhìn cảnh tượng này không khỏi cảm thán: “Nhiều người muốn làm việc thế này! Nhiệt huyết của dân làng thật là cao.



Thạch Trân Lệ đứng bên cạnh nghe Lục mẫu nói vậy thì nhàn nhạt đáp: “Có tiền không kiếm thì mới là kẻ ngốc, dù sao chi phí cũng thấp.



Nhưng trong lòng cô thật sự sóng cuộn biển gầm: Nghe Lâm Hiểu Tuyết giải thích chi tiết về cách thức ‘tay không bắt sói’, và nhìn thấy sự thành công trong việc kinh doanh dưa muối này, cô không khỏi cảm thán.


Cùng là người chưa học

hết cấp hai, sao cô ấy lại giỏi đến vậy.


Chẳng lẽ đúng như Cảnh Thạch nói, cô cần phải học hỏi từ Lâm Hiểu Tuyết?


Nghĩ đến đây, cô quyết định cũng tham gia để thử nghiệm.


“Tôi… tôi cũng đăng ký!” Giọng điệu tuy bình thản, nhưng trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch.


Lâm Hiểu Tuyết nhận ra sự thay đổi tinh tế của cô, nghĩ thầm việc đi chào hàng ở thị trấn chỉ là cái cớ, còn muốn thỉnh thoảng gặp chồng mình mới là thật.


Cô cũng không vạch trần, cũng không biết Lục Cảnh Đình bao giờ mới có thể về thăm nhà một chuyến.


Cô ở nhà họ Lục cũng đã được một tháng, không chỉ thể hiện đủ tốt, được mọi người tán dương, mà còn giúp cả nhà làm giàu.


Như vậy đủ để thể hiện quyết tâm muốn ở lại nhà họ Lục của cô rồi chứ?

Một lát nữa cô phải gọi điện hỏi xem, anh ấy khi nào xin nghỉ về thăm nhà.


Để cô còn chuẩn bị sẵn sàng, đưa anh ấy một lần chốt hạ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận