Trên bàn Mang Khoa còn chất một đống thư, đó đều là bản thảo ra năm mới thu được.
Mấy ngày nay bận rộn chạy ra ngoài còn chưa kịp xem, chờ đến khi việc trên đầu xử lý xong xuôi, hắn mới tự pha thưởng cho chính mình một ly trà, tùy tiện cầm lấy một phong thư lên xem.
Càng xem hắn càng thất vọng, không có bài nào khiển hắn cảm thấy hứng thú, trong đó cũng không ít bào do sinh viên nữ gửi đến.
Phần lớn đều lấy thơ ca làm chủ đề, viết thơ cũng không đau không ngứa, hắn miễn cưỡng chọn được một bài trong đó.
Cuối cùng mở một bì thư dày nhất ra "Nặng như vậy, đây là tiểu thuyết sao?"
Chờ đến khi nhìn xem, quả đúng là tiểu thuyết "《xuyên qua: vượt thời không để yêu em》?"
"Đây chính là thời đại Tây Sơn Minh triều, năm ấy cô 22 tuổi là sinh viên ngành khảo cổ học, lúc này hai mắt tỏa sáng nhìn thổ nhưỡng đào ra từ gối ngọc, còn chưa kịp thông báo đến người khác, đột nhiên xảy ra dị tượng, đất gió gào thét, một trận gió mạnh thổi qua...Chỉ còn lại những vật cô khảo sát được cùng trang thiết bị.."
"Trưởng tử Chu Nguyên Chương Tử Cấm Thành - Trương Sở Sở từ trên trời rơi xuống, xác định không phải mơ, cô nàng mới phát hiện chính mình xuyên không rồi.."
Mang Khoa cầm bản thảo lên tùy ý xem hai trang, rồi đem bản thảo ném sang một bên, nhíu nhíu mày, thật đúng là lần đầu nhìn thấy loại tiểu thuyết như vậy, tiểu thuyết viết thế nào thì viết? Nhân vật xuyên không? Đây không phải là lừa gạt đọc giả sao?
Bản thảo không được xét duyệt qua, đều được trả về.
Mà thông thường bản thảo không được thông qua sẽ được tập trung xử lí sau, mà hiện tại những bài viết nằm trên bàn Mang Khoa cũng sắp gặp kết quả y như thế.
"Mang Khoa, cậu lại đây một chút." Trên lầu, chủ biên Vương Khải hướng xuống dưới lầu hô to.
"Tới đây" Mang Khoa đứng dậy chạy lên lầu, đặt bản thảo nằm xoài trên bàn, tính toán chờ lúc sau xuống lại thu thập nốt.
Chờ hắn từ trên lầu xuống, liền thấy hai nữ đồng nghiệp ghé đầu vào nhau nhìn cái gì, còn xem đến hăng say, còn thảo luận không ngừng.
Hắn liền thuận miệng hỏi một câu "Hai ngươi ở chỗ này xem cái gì thế?"
"Còn có thể xem cái gì? Tiểu thuyết đó, bài gửi này có điểm thú vị a~" Một trong hai cô gái nói, cô mới vừa tốt nghiệp đại học, vào tòa soạn báo này làm cũng chưa lâu.
"Tiểu thuyết nào?" Nghe thấy cô gái nói vậy, hắn cũng có chút hứng thú.
"Còn có tiểu thuyết nào nữa chứ, gọi cái gì..., tôi nhìn xem...!xuyên qua: vượt thời không...để yêu em, tôi đi ngang bàn làm việc của anh thuận tay lấy tới đây."
Mang Khoa sửng sốt, đây không phải cuốn tiểu thuyết hắn mới xem xong sao? Vốn dĩ cái tên này có điểm ấn tượng, nội dung lại viết về vai chính xuyên không, cũng viết không phải quá xuất sắc, hắn liền ném tới mọt bên...
Hai cô gái ngửi được mùi ngon, chờ các cô xem xong, hắn có chút hoài nghi, chính mình lại lấy về xem lại một lần, lướt qua phần phía trước, phần sau tiến triển chuyện tình xưa.
Hắn vốn luôn xem tiểu thuyết võ hiệp, thích nhất vẫn là tiểu thuyết Kim Dung, đến nỗi tiểu thuyết ngôn tình này, hắn một đại năm nhân nơi nào hiểu biết nhiều.
"Các cô cảm thấy tiểu thuyết này viết hay sao? Xem xong nói lại cho tôi biết" Hắn đem bản thảo bộ tiểu thuyết cho năm nữ đồng nghiệp đều đọc qua một lần.
"Ta cảm thấy xuyên qua thời không, lịch sự cùng hiện tại đan xen, chuyện xưa cũng rất hấp dẫn..."
"Chuyện xưa không tệ lắm, ta còn muốn biết sau này xảy ra chuyện gì.."
Trừ một nữ đồng nghiệp hơi lớn tuổi không quá hứng thú với tiểu thuyết ngôn tình lắm thì những đồng nghiệp trẻ đều cảm thấy tiểu thuyết này không tệ, còn chờ mong phần sau.
Nghe được phản hồi như vậy, Mang Khoa trong lòng cũng có chút ý tưởng.
Vương Khải nhìn Mang Khoa chuẩn bị gửi bài, đỡ đỡ gọn kính nói " Tiểu thuyết này cậu cũng muốn thật sự muốn đăng?"
Mang Khoa thấy hắn hỏi đến 《 Xuyên qua: vượt thời không để yêu em》, hắn cười nói: "Ngài biết ta là người thích xem tiểu thuyết võ hiệp, tiểu thuyết ngôn tình ta không hiểu rõ, những mấy cô gái trong tòa soạn báo chúng ta đều rất xem trong cuốn tiểu thuyết này, 《 văn tập báo 》chúng ta là báo tổng hợp, người già xem nhiều nhưng nữ sinh xem cũng không ít, lại nói hiện tại nữ sinh viên cũng nhiều, ta liền suy nghĩ đăng thử xem."
"Đăng thử? Cái này đều là tiền a" Vương Khải Văn liếc mắt nhìn Mang Khoa một cái "Vậy ngươi cứ đăng xem hiệu quả trước, tiền nhuận bút không cần quá cao."
Giản Ninh cũng không biết tiểu thuyết của mình lại trải qua nhiều chuyện như thế.
Sau khi gửi tiểu thuyết đi, cô liền đợi điện thoại đến, bằng không cô cũng không dám tiếp tục viết tiếp, nếu bản thảo không được thông qua cũng không thể viết tiếp.
"Chị, sao gần đây không thấy chị viết tiểu thuyết tiếp."
Giản Ngữ mở to mắt ngẩng đầu nhìn về phía Giản Ninh đang ngồi.
Giản Ninh trả lời:"Bản thảo đã gửi cho người ta vẫn còn đang chờ tin tức gửi về, em cũng đừng hỏi thăm chuyện của chị nữa, thi xong chưa, điểm như thế nào, có thể thi được vào trường cao trung tốt, tương lai dễ chọn được trường đại học mong muốn."
"Đi học cần rất nhiều tiền" Giản Ngữ nhỏ giọng nói, cô bé biết điều kiện nhà mình không tốt, năm đó chị bé thành tích tốt như vậy cũng học một nửa liền nghỉ.
"Việc tiền nong không cần em nhọc lòng, em chỉ cần học tập thật tốt là được rồi" Giản Ninh nói "Nếu không chăm chỉ học thật tốt, chị cả cùng mẹ sẽ rất thương tâm"
Bên này Giản Ninh tính toán một chút, nghĩ có phải hay không lối truyện này không phù hợp khẩu vị thời đại này?
Hay có phải cần viết thêm bộ khác hoặc là gửi bài đến tòa soạn báo khác thử xem?
Trước mắt cần tìm biện pháp kiếm tiền, viết tiểu thuyết không kiếm được tiền thì cô phải lên ý tưởng khác.
Dương Quế Hoa cũng đang nơi nơi hỏi thăm tin tức từ người ta, hỏi giúp Giản Ninh một công việc nhưng đều không có tin tức gì.
Hôm nay tan tầm bà đi ngang qua quầy bán hàng bị bà chủ gọi lại "Hoa Quế, bà chờ chút, vừa rồi có điện thoại gọi tới tìm con gái lớn nhà bà, tôi đã bảo hắn 6 rưỡi gọi lại, tí nữa bà kêu Giản Ninh tới đây nghe nhé."
"Ai? Tìm Tiểu Ninh nhà chúng tôi sao? Dương Quế Hoa nói
"Không biết, nghe giọng là một nam nhân đó?" Bà chủ chớp chớp mắt "Nghe tuổi không nhỏ, bạn của Tiểu Ninh nhà ngươi sao?"
"Chuyện không có thật." về nhà DƯơng Quế Hoa hỏi "Ngươi ở bên ngoài quen biết ai sao"
Giản Ninh lắc đầu "Làm sao vậy, mẹ"
"Có người gọi điện thoại tới trong thôn, bảo tìm ngươi, 6 rưỡi sẽ gọi lại"
Giản Ninh sửng sốt một chút, sau đó liền phản ứng lại, cô trước đó đã để lại số và địa chỉ liên lạc lại cho bên tòa soạn, đây là được thông qua rồi sao? Rồi vội vàng hoang mang rối loạn chạy ra ngoài.
Giản Ninh đến nơi chờ một lát đến 6ruoiwx điện thoại vang lên, bà chủ liền chuyển máy cho Giản Ninh.
"Alo, ngươi là Giản Ninh sao" Trong điện thoại tiếng Mang Khoa vang lên.
Giản Ninh trả lời "là ta, Gian Ninh"
"Tôi là biên tập tòa soạn báo Mang Khoa, bài cô gửi chúng tôi đã nhận được và quyết định chọn đăng, tiền nhuận bút là 1000 chữ 7 nguyên cô cảm thấy như thế nào?"
Ngàn chữ 7 nguyên? Giản Ninh ở trong lòng dựa theo định giá thời nay tính toán một chút, tiền nhuận bút không thấp, so với tiền lương công nhân cao hơn nhiều, quả nhiên mặc kệ ở nơi nào, ngành văn học đều rất được ưa chuộng..