"Khai trừ?" Dương Quế Hoa ấp úng nói, sau đó lớn tiếng chất vấn "Dựa vào cái gì? Ta cũng không có làm ra những chuyện đó, vì cái gì muốn đuổi việc ta?"
Nếu bà bị đuổi khỏi xưởng rồi, bọn nhỏ trong nhà phải làm sao, cả nhà đều trông cậy vào mỗi mình bà, bà phải đi nơi nào mà kiếm sống.
"Ta không có lấy đồ trong xưởng ra ngoài bán, việc này không phải ta làm ra, ta cũng không biết Vương Kim Mai vì cái gì muốn bôi nhọ ta", bà hướng tới chất vấn Vương Kim Mai "Ngươi nói, vì cái gì muốn vu khống ta, chính là ngươi, là ngươi đem đồ hộp ta bán đúng hay không?"
"Ngươi đừng có mà nói bậy!" Vương Kim Mai lập tức trơn mắt phản bác "Ngươi đừng nói bừa, ngươi vẫn là mau thừa nhận sai lầm với chủ nhiệm đi."
Chủ nhiệm ban nhân sự mắt lạnh nhìn Dương Quế Hoa "Xem ra ngươi chưa tới phút cuối chưa thôi, còn giãy giụa được, được, ta đây liền gọi bảo an giữ cửa tới, đôi mắt mọi người vẫn là sáng như tuyết."
Bảo an được gọi tới, mở miệng liền nói có vài lần bắt được Dương Quế Hoa tự ý đem đồ của xưởng ra ngoài, nhưng có nài nỉ xin không cần nói ra ngoài, hắn đáng thương mọi người đều là công nhân tạp vụ, hơn nữa Dương Quế Hoa lại có hoàn cảnh khó khắn, tâm mềm phạm sai lầm, nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
"Ta cô phụ sự tín nhiệm của tổ chức, mong lãnh đạo xử phạt.", bảo an mang vẻ mặt chính nghĩa nói.
"Được rồi, ngươi đi về trước nghĩ lại sai lầm của chính mình, lúc sau lại tìm ngươi nói chuyện", chủ nhiệm xua xua tay cho bảo an đi trước.
Sau khi đám người rời đi, nhìn Dương Quế Hoa nói: "hiện tạo ngươi còn cái gì để biện minh nữa hay không? Đây không phải một hai ngươi bảo ngươi sai, mọi người cũng sẽ không oan uổng ngươi đi?"
Dương Quế Hoa tuyệt vọng, không biết một nhân viên tạp vụ đang yên lành đột nhiên biến thành như vậy, nàng sốt ruột mặt trắng bệnh, vẫn kiên nhẫn câu nói kia "Việc ta không làm, ta không nhận."
"Vịt chết còn ngoan cố, ngươi thật sự cho rằng ngươi không thừa nhận liền xong, ta hiện tại đại diện cho xưởng thông báo cho ngươi, ngươi bị đuổi việc" chủ nhiệm nói "Hôm nay tan làm ngươi đến chỗ tài vụ kết toán tiền lương, ngày mai không cần tới làm."
Dương Quế Hoa cũng không biết mình đi ra khỏi phòng nhân sự như thế nào, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, Vương Kim Mai bước chân như gió đi qua người bà như sợ bị Dương Quế Hoa gọi lại.
Chờ đến khi tan tầm, trong xưởng bắt đầu phát tin: "Hiện tại thông báo thứ nhất, theo tin tức công nhân phản ánh, nhà xưởng kiểm chứng, đồng chí Dương Quế Hoa nhiều lần tự ý mang đồ từ xưởng ra ngoài bán, đây là hành vi phạm tội bất lương và vô cùng nghiêm trọng, trực tiếp ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích chung của xưởng, chúng tôi đối với hành vi này xử lí triệt để, đối với đồng chí Dương Quế Hoa trực tiếp khai trừ, mong toàn bộ nhân viên công xưởng lấy việc này cảnh cáo, không cần tái phạm sai lầm."
Trong đám người bắt đầu nghị luận bàn tán về vụ việc mới thông báo, có người hướng Vương Kim Mai hỏi: "Kim Mai, ngày thường ngươi cùng Quế Hoa đi lại gần, việc này là sao ngươi có rõ không?"
"Ta lúc nào cùng bà ta quan hệ tốt? Chuyện của bà ta hỏi ta làm cái gì?" Vương Kim Mai bị người hỏi, có chút không kiêm nhẫn.
"Ta hỏi một chút, tính tình lớn như vậy làm gì, giống như ăn phải hỏa dược vậy." Người nọ thở dài một hơi
Dương Quế Hoa giải thích không ai nghe, cứ như vậy bị đuổi việc, mọi việc phát sinh quá đột ngột, người bên khoa tài vụ kết toán cho bà 10 ngày tiền lương được 40 đồng, bà cầm chặt 40 đồng trong tay, kẽ cắn môi lên xe đạp về nhà.
Về nhà làm như ngày thường, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, sợ biết chính mình mất việc Giản Ninh cùng Giản Tiểu Ngữ lo lắng.
Hai đứa nhỏ này tâm tư tỉ mỉ, suy nghĩ cũng nhiều, rốt cuộc cũng không phải hài tử 3 tuổi rưỡi cái gì cũng không biết.
Chuyện trước mắt quan trọng nhất chính là nhanh tìm được việc làm mới, thế giới người lớn cũng không có dễ dàng, bà thậm chí không có thời gian để bi thương, buồn bực, vì mưu sinh bận rộn, bị ủy khuất cũng phải nhịn.
Người trong xưởng đi hơn phân nửa, cửa phòng khoa nhân sự bị người bên ngoài đẩy ra, Hoàng Cương từ bên ngoài đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
"Mọi việc làm đến đâu rồi?" Hoàng Cương ngồi xuống mở miệng hỏi.
"Ta đã xử lí ông yên tâm.", Chủ nhiệm lấy một điếu thuốc đưa lên cho Hoàng Cương "Việc này Dương Quế Hoa không nhận cũng phải nhận, đã kết toán tiền lương cho nàng, ngày mai sẽ không đi làm."
Hoàng Cương vừa lòng gật đầu "Bà ta không có nháo?"
"Nháo a, như thế nào không, nhưng cũng không làm ra được cơm cháo gì, ta có nhân chứng đâu, nhưng mà ông như thế nào phải khiến bà ta bị đuổi việc?" Chủ nhiệm khó hiểu hỏi
Chủ nhiệm là do sau khi Hoàng cương lên làm quản lí xưởng đề cử lên chủ xưởng, sau này theo chân Hoàng Cương chân chính đầu cơ trục lợi đồ hộp ra bên ngoài, kỳ thật cùng theo Hoàng Cương là một đám người.
Công nhân xưởng đồ hộp cũng có một chút tay chân không sạch sẽ, tự trộm mang 1-2 hộp về nhà, số lượng nhỏ trong xưởng không nắm rõ, mà một đám người Hoàng Cương cùng vài người bảo vệ là đầu cơ trục lợi số lượng lớn, lấy giá thấp bán không ít ra ngoài, sau đó cùng nhau chia tiền.
"Nhà ta có người muốn vào xưởng mà không có danh ngạch, vừa lúc để ra một vị trí, chỉ có thể nói là bà ta xui xẻo thôi."
Chủ nhiệm sở dĩ hỏi như thế bởi vì biết Hoàng Cương cùng Giản Tử Sơn lúc trước quan hệ thực tốt, lúc ấy ai trong nhà xưởng cũng biết đến.
Chẳng qua giữa chừng không biết như thế nào, nhà xưởng gặp hỏa hoạn, Giản Tử Sơn vì giúp dập lửa mà qua đời.
Về sau quan hệ hai nhà cũng nhạt dần, việc hôn nhân trước đó đề ra cũng thất bại.
Bất quá chủ nhiệm cũng là người cơ trí, không tiếp tục hỏi, Hoàng Cương nói cho hắn gần đây có bút kiếm tiền mới, hai người trong văn phòng hàn huyên nửa ngày trời.
Phân xưởng phía Tây Năm, cách tòa 2 tầng văn phòng xưởng không xa là khu vực trước đó bị cháy.
Nơi đó vốn dĩ là kho hàng chứa đồ hộp của xưởng, sau xây dựng lại thành một dây chuyền sản xuất khác.
Hoàng Cương đứng ở văn phòng lầu 2 nhìn sang, hỏa hoạn mấy năm trước hắn trực tiếp chứng kiến được.
Khi đó chịu ảnh hưởng từ thị trường bên ngoài, hắn một lòng muốn kiến tiền, đi đêm lắm có ngày gặp ma, sau Giản Tử Sơn biết được bị nhắc nhở vài lần.
Hắn vốn dĩ không thích bộ dáng giáo giáo huấn huấn của Giản Tử Sơn, cùng đối phương qua lại gần cũng ngại thân phận ông ta trong xưởng cho nên cũng nghe không vào.
Sau hắn đánh chủ ý lên đồ trong xưởng, một lần vào buổi tối trên đường vận chuyển đồ hộp ra ngoài, bị Giản Tử Sơn có việc quay lại nhà xưởng bắt gặp, đối phương muốn nghiêm túc xử lí, hai bên tranh chấp qua lại, một người đi cùng hắn đánh Giản Tử Sơn bị thương hôn mê.
Thời điểm hai người tìm cách đối phó, lại không biết phía sau kho hàng vì một tàn thuốc chưa tắt dẫn ra hỏa hoạn, một người khác muốn khiêng Giản Tử Sơn đi ra ngoài lại bị ngăn cản.
"Từ Từ đã, nếu hắn tỉnh lại, chúng ta phải vào ngốc trong nhà lao, ngươi nghĩ kỹ?" Hoàng Cương nói
"Vậy đem hắn ném lại vào trong? Một hồi lửa sẽ lan lại đây."
Hoàng Cương nhìn biển lửa trước mặt, lại im lặng không nói...