Giản Ninh nhìn Tưởng Lệ Lệ đạp xe càng đi càng xa, biết chuyện này bị tính kế xong tìm xưởng trưởng cũng vô dụng liền quay về nhà chờ Dương Quế hoa trở về, Dương Quế Hoa mấy ngày nay đi sớm về trễ cũng không biết ở bên ngoài làm cái gì.
Dương Quế Hoa về, Giản Ninh hỏi thử: "Mẹ, công việc hiện tại của mẹ như thế nào?"
"À, khá tốt." Dương Quế Hoa không thèm để ý trả lời
"Mẹ, việc mẹ nghỉ việc con đã biết, người vì cái gì không nói sớm cho con biết?" Giản Ninh hỏi
Dương Quế Hoa thở dài một hơi "Con làm sao biết được? Mẹ cũng không phải là lo lắng cho mấy đứa sao? Mất việc cũng không có gì lớn, mẹ đã tìm được việc làm."
"Mẹ, mẹ biết ai oan uổng mẹ trộm đò của xưởng sao?"
Dương Quế Hoa gật gật đầu, từ khi biết Tưởng Lệ Lệ thế vị trí của bà, bà cũng đoán được đại khái, trong lòng cũng sinh khí nhưng là không có cách nào.
Bà cũng nói cho Giản Ninh: "Biết, Hoàng Cương hiện tại ở trong xưởng một tay che trời, chúng ta có lý cũng không làm gì được người ta, mẹ tìm việc khác làm là được."
Nhưng Giản Ninh lại không nghĩ như vậy, chuyện ghê tởm như vậy cô tuyệt đối sẽ không để yên, thù này xem như kết xuống, để cô tóm được cơ hội nhất định không bỏ qua, chẳng qua là chưa phải hiện tại.
Dương Quế Hoa mất việc đã không còn nguồn thu nhập, Giản gia lập tức lâm vào cảnh khó khăn, bên này đang vây trong khốn cảnh, bưu điện lại gửi tin tới.
"Giản Ninh, Giản Ninh, có người gửi tin, ra lấy một chút." ở ngoài cửa có người kêu.
Đợi người đưa thư đi, Giản Ninh vừa cầm thư vừa đi vào trong phòng.
Trên bưu kiện viết địa chỉ người gửi là tòa soạn báo, đây là thư báo xã gửi tới không sai, chẳng lẽ là tiền nhuận bút?
Chờ cô mở ra, bên trong là một hóa đơn của ngân hàng Trung Quốc, trên đó viết hoa chữ Hán 350 khối, nhìn đến cái này, Giản Ninh vui vẻ cười, cảm giác có tiền thật quá tốt, nhưng vấn đề là, cô còn phải tìm thời gian đi ngân hàng rút tiền ra.
Hai ngày nay, Dương Quế Hoa ở một cửa hàng nhỏ rửa bát cho người ta.
Bà chủ về quê, nhờ bà 2 ngày nay giúp đỡ, nhưng khom lưng làm cả ngày trời, tiền cũng không có bao nhiêu.
Thời điểm Giản Ninh đem hóa đơn cho Dương Quế Hoa xem, Dương Quế Hoa không thể tin được còn tưởng mình nhìn lầm rồi "Nhà xuất bản thực sự cho nhiều tiền nhuận bút như vậy sao? Mấy trăm đồng?" Bà làm vất vả một tháng bao nhiêu tiền nha, viết bản thảo liền nhiều như vậy?
"Thật sự, con lừa mẹ làm gì, trên đây không phải có ghi sao?" Giản Ninh nói: "Hiện tại con có thể viết bản thảo kiếm tiền, mẹ liền có thể nhàn hạ chút, không cần mệt mỏi như vậy?"
Giản Tiểu Ngữ hoan hô nói:"Oa, chị, chị thật giỏi! Được nhiều tiền như vậy!"
Giản Ninh cũng cao hứng "Mẹ, ngày mai không phải cuối tuần sao? Chúng ta đi ngân hàng rút tiền ra, thuận tiện mua một ít đồ vật cho gia đình, mọi người cũng mua một chút."
"Mua cái gì, trong nhà cái gì cũng không thiếu." Dương Quế Hoa nói "Tiền này lấy ra, có tiền cũng không cần tiêu loạn, mẹ giữ giúp ngươi."
Ngày hôm sau là cuối tuần, Giản Tiểu Ngôn bình thường thích ngủ nướng cùng bò dậy, từ bên ngoài đẩy cửa phòng Giản Ninh ra, tháo giày, cả người rầm rầm rì rì bò lên giường, ôm cánh tay Giản Ninh bắt đầu lắc "Chị cả, chị tỉnh tỉnh, mau đứng đậy thôi." lại hướng sang Giản Tiểu Ngữ nằm bên cạnh "Chị hai, dậy, chúng ta lên thành phố."
Giản Ninh bị lắc tỉnh, đêm qua cô viết bản thảo tới tận khuya mới nghủ, lúc này còn mơ mơ màng màng mở hai mắt nhìn đồng hồ trên tường, còn chưa đến 7 giờ, cô trở mình kéo chăn lên trùm kín người, mồm miệng không rõ nói "Giản Tiểu ngôn, em để chị ngủ thêm một lát..."
"Không được, không được, trời đều sáng tinh rồi, chị cả là heo lười, không dậy nổi giường." Giản Tiểu Ngôn kéo chăn làm nũng
Giản Tiểu ngữ nằm bên cạnh một câu cũng không nói, chỉ là đầu càng vùi sâu vào chăn.
Trong lòng Giản Ninh ảo não không thôi, sớm biết như này đêm qua liền không đùa với Tiểu Ngôn.
Hôm qua cô nói chỉ cần Giản Tiểu Ngôn dậy sớm nhất, ngày mai cô sẽ mua búp bê Tây Dương, mua quần áo mới cho bé, phỏng chừng tiểu gia hỏa nhớ thương cái này cả đêm đi.
Giản Ninh bị Giản Tiểu Ngôn quấy, một chút buồn ngủ cuối cùng cũng đánh mất, dứt khoát rời giường.
Giản Tiểu Ngôn tuy đã dậy nhưng mặt còn chưa rửa, răng chưa đánh, một đầu tóc còn rối bù xù, thừa dịp Dương Quế Hoa còn làm bữa sáng, nhanh tay chải chuốt lại bản thân cùng Tiểu Ngôn một chút.
Đợi dùng xong bữa sáng, một nhà 4 người bắt xe đi lên thành phố, chuyện thứ nhất sau khi xuống xe là đi ngân hàng rút tiền.
"Đây là 350 đồng, quý khách đếm đủ." Nhân viên ngân hàng đem tiền cho Giản Ninh
"Cảm ơn" Giản Ninh nhận tiền đi sang bên cạnh nơi 3 người đang chờ "Đã lấy được tiền rồi."
Cô đem 250 đồng cho Dương Quế Hoa, chính mình cầm 150 đồng, cảm giác trong túi có tiền lập tực khác hẳn.
"Chị cả, búp bê Tây Dương của em đâu?" Giản Tiểu Ngôn ở bên cạnh gấp gáp chờ không nổi mở mắt trông mong.
"Đừng nóng vội, chờ tí chị cả mua cho."
Dương Quế Hoa không đồng ý "Con mua cho nó búp bê Tây Dương làm cái gì, cái đó quý như vậy, Tiểu Ngôn không được vòi."
Giản Ninh nói: "Mẹ, búp bê này con đã nói mua cho Tiểu Ngôn, làm việc kiếm tiền, tiền chính là để tiêu, bằng không có tiền để làm cái gì."
"Đúng vậy, đúng vậy." Giản Tiểu Ngữ một bên phụ họa "Chị, lát nữa có thể mua cho em 2 quyển notebook không?"
Giản Ninh mang theo mấy người đi dạo quanh các cửa hàng thành phố B.
Dương Quế Hoa vừa thấy cửa trang hoàng khí thế liên không vào, quay đầu liền đi "Nơi này nơi nào chúng ta đi dạo thôi."
Giản Ninh muốn xem mấy cửa hàng lớn bán loại đồ vật gì, như quần áo, tốt xấu gì cũng phải biết thời này lưu hành cái gì, nhưng thấy Dương Quế Hoa không vui, Giản Ninh đành phải từ bỏ, theo Dương Quế Hoa đi chợ nhỏ.
Trong chợ bán đồ hoa hòe lòe loẹt đủ thứ, trên cơ bản cái gì cũng có, cô mua cho Tiểu Ngôn, Tiểu Ngữ mỗi đứa một bộ quần áo mới, Giản Ninh nói phải mua cho Dương Quế Hoa, Dương Quế Hoa lại nói không cần, ngược lại muốn mua cho chính Giản Ninh.
"Mấy năm nay điều kiện trong nhà không tốt, bởi vì con là con cả, Tiểu Ngữ, Tiểu Ngôn hai chị em nó còn nhỏ nên mẹ chăm sóc cho bọn nó tốt hơn chút, ủy khuất ngươi, chính là quần áo mẹ cũng chưa mua được cho con mấy cái, con cũng là cô gái trưởng thành rồi, mua nhiều cho mình thêm vài món đồ." Dương Quế Hoa nói
"Mẹ, người nói cái gì đâu không, con không có ủy khuất" Giản Ninh an ủi bà "Cuộc sống hiện tại của chúng ta không phải càng ngày càng tốt sao, đừng lo lắng, về sau càng tốt hơn nữa".