Chu Niết Nhàn đi không bao lâu, Vũ đế Chu Thủ Cương lâm triều xong liền vội vàng từ Đại Kim điện quay trở về tẩm điện của mình.
Loan giá của Vũ đế vừa đến, Huyền Vũ điện liền náo nhiệt hẳn lên.
Lập tức có thái giám từ cách mấy cửa cung cao giọng thông báo.
"Hoàng Thượng đến!" Vội vàng kiểm tra lại một lần y phục của Hoàng Hậu, Tần cô cô đỡ Hoàng Hậu đứng lên.
Thải Hà và Lạc Anh cũng nhanh chóng đứng dậy xem xét một lần nữa, để tránh làm không tốt chỗ nào sẽ khiến Hoàng Thượng không vui.
Siết chặt chiếc túi nhỏ giấu trong tay áo, Chu hậu chờ Tần cô cô nói nàng có thể đi rồi liền hớt hải chạy ra ngoài.
"Hoàng Hậu chậm một chút! Chậm một chút! Đừng chạy!" Tần cô cô kinh hãi.
Thải Hà, Lạc Anh cũng không biết vì sao nàng lại đột nhiên biến thành như vậy, hai mặt nhìn nhau một chút rồi cũng hớt hải đuổi theo.
Các nàng vừa mới rẽ ra phòng ngoài liền nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần.
"Cung nghênh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Thanh âm thỉnh an của thị vệ đứng canh cửa truyền tới, Thải Hà Lạc Anh đã ra tới phòng ngoài, dù lòng đầy bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể vội vàng quỳ xuống.
Cánh cửa điện ở trước mặt ba người các nàng "két" một cái mở ra, ngược với ánh dương quang chói mắt bên ngoài.
Chu Niết Vũ nheo mắt, chờ thấy rõ nam tử mặc hắc sắc triều phục bên ngoài liền theo bản năng nở nụ cười.
Nhẹ nhàng tiến lên, Chu Niết Vũ ôn nhu nói, "Nô tỳ Niết Vũ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế."
Vũ đế mặt vẫn một mực nhăn nhó lạnh như băng, thấy nàng như vậy trong ánh mắt loé lên một tia hài lòng.
Hắn tiến lên đỡ tay nàng, nhẹ giọng nói, "Niết Vũ đứng lên đi, không cần đa lễ!"
Chu Niết Vũ được hắn đỡ tay đứng dậy, đợi đến lúc đứng lên rồi liền mở to đôi mắt xinh đẹp an tĩnh nhìn hắn.
Biết nàng có chuyện muốn nói với mình, cho nên Vũ đế mặt không đổi sắc nhìn về phía đám thị vệ thái giám hai bên trái phải ra lệnh, "Đều lui ra cả đi!"
"Rõ!" Vụng trộm nhìn thoáng qua Chu hậu giờ khắc này hoàn mỹ hơn hết thảy, Chung Khiêm Đức nhanh chóng cúi đầu dẫn mọi người lui xuống.
Chờ chúng nhân đều thức thời lui xuống, chờ cửa cung lại một lần nữa bị khoá lại, Vũ đế còn chưa kịp nói gì thì Chu Niết Vũ đã vội vàng lấy chiếc túi trắng trong tay áo ra đặt trước mặt Vũ đế.
"Đây là —" Rõ ràng trong lòng muốn nổi giận, rõ ràng muốn cao giọng nói nàng không nên đụng tới mấy thứ không rõ lai lịch gì đó này, nhưng cuối cùng hắn lại chỉ lộ nụ cười ôn nhu chân thành.
"Là mận khô, ta cố ý để dành cho chàng.
Lén để lại cho chàng, không để bất luận kẻ nào phát hiện!" Chu Niết Vũ đầy mặt ý cười, giơ cái túi nhỏ đắc ý phi thường.
Nhưng hai thị nữ đứng sau đón phải ánh mắt của Vũ đế lại nhất loạt toát mồ hôi lạnh, cùng nhau quỳ xuống.
Hai người các nàng vốn hơi một tí lại quỳ, cho nên Chu hậu cũng không thấy kỳ quái, chỉ là thấy Vũ đế vẫn cười, nàng liền hấp tấp mở chiếc túi nhỏ, lấy một viên mứt khô lớn nhất để bên môi hắn.
"Ah, há miệng ăn này!"
Dáng vẻ nàng hôm nay thoạt nhìn coi như không có việc gì, nhìn viên mận khô cùng những ngón tay trắng nõn của nàng, Vũ đế giật mình ngẩn ngơ, đột nhiên nắm chặt tay nàng, bình tĩnh nhìn nàng, đem cả mận khô lẫn ngón tay nàng ngậm trong miệng.
"Ăn ngon không?" Chu Niết Vũ ngẩng đầu nhìn hắn ý cười rạng rỡ, Vũ đế cúi đầu cụp mi, hiếm hoi lộ ra nụ cười, "Ngon, đợi lát nữa ta sẽ hạ lệnh để cho ngự thiện phòng chuẩn bị thêm thứ này cho nàng."
Rút tay lại, vừa đi vào phòng trong, vừa bốc một biên mận khô khác lên, Chu Niết Vũ quay đầu nhìn hắn một cái rồi giải thích, "Cái này không giống, đây là do đệ đệ tự mình làm, khác với mấy thứ bên ngoài làm.
Thứ này —"
Vũ đế đi theo phía sau vừa định trêu đùa một hai câu, nhưng Chu hậu đang đi phía trước lại đột nhiên dừng cước bộ, tay phải giơ lên cốc đầu mình.
Không hiểu sao trái tim lại ẩn ẩn khó chịu, Chu Thủ Cương tiến lên vội kéo tay phải nàng, dịu dàng nhìn nàng hỏi, "Làm sao thế?"
Cúi đầu không nhìn vẻ khác thường của Chu Thủ Cương, lại lấy một miếng mận khô khác trong túi ra.
Chờ trong miệng hàm chứa vị ngọt ngào, Chu Niết Vũ mới rốt cục ngẩng đầu cười, "Việt Thanh Phong —"
"Việt Thanh Phong?" Nắm tay nàng dẫn vào nội điện, Vũ đế vừa ra ý bảo Tần cô cô muốn tiến lên hầu hạ lui ra, một bên nhẹ giọng hỏi, "Là Việt Thanh Phong ngày đó đã cứu ta sao? Niết Vũ nàng sao lại nhớ tới nàng ấy?"
Bị hắn nắm tay kéo vào lòng ngồi xuống, tìm một tư thế thoải mái tựa vào lòng hắn, Chu Niết Vũ nhíu mày thắc mắc, "Nàng là phu nhân của đệ đệ?"
Nụ cười trên mặt cứng đờ, Vũ đế nhìn nàng nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ồ!" Cúi đầu tựa hồ có chút hồ đồ lại có chút khó hiểu, Chu Niết Vũ liền không nhắc tới chuyện này nữa, chỉ hoàn toàn tựa vào lòng Vũ đế, một viên lại một viên ăn thứ trong túi.
Thi thoảng nhớ tới người đang ôm nàng, nàng liền hào phóng cho hắn một viên.
Thấy nàng tựa hồ không quá rối rắm chuyện này, cho nên Vũ đế cũng không nhắc lại với nàng chuyện của Chu Niết Nhàn và Việt Thanh Phong, chỉ nhỏ nhẹ ôn tồn trò chuyện cùng nàng.
Hôm nay tâm tình khá tốt cho nên Chu Niết Vũ cũng hỏi gì đáp nấy.
Hai người ngồi trên cùng một trương ghế dựa, Vũ đế cũng hiếm khi tâm tình tốt đẹp, tận lực kiếm một vài đề tài nàng cảm thấy thích hay hứng thú để nói.
Hai người cũng không biết rốt cuộc làm gì mà rất nhanh liền đến trưa.
Đợi giữa trưa hai người cùng dùng bữa.
Tiểu thái giám và Tần cô cô ở xung quanh dâng thức ăn, hết thảy đều thoạt nhìn thực bình thường, rất vui vẻ tốt đẹp.
Nhưng Chu hậu đang cầm đũa đột nhiên ngay lúc ăn cơm lại sực nhớ chuyện kia, "A Cương, Việt Thanh Phong kia thực sự không phải phu nhân của đệ đệ Niết Nhàn của thiếp sao?"
Tần cô cô ở bên cạnh hầu hạ nghe vậy suýt nữa ngã, vội vàng nháy mắt lắc đầu với nàng.
Thấy Tần cô cô dung sức nháy mắt với mình, nhớ lại trong lòng mình còn có mứt quả của đệ đệ cho, cho nên Chu Niết Vũ không đợi Vũ đế trả lời liền đứng dậy khẽ nói, "Thiếp muốn ngủ."
Vũ đế gật đầu.
Đợi Thải Hà, Lạc Anh tiến lên đỡ Chu hậu đi, chờ các nàng rời khỏi đây rồi, Vũ đế buông đôi đũa ngà voi trong tay, rốt cục không thể nhịn được nữa khiển trách, "Cô đã nói không được để bất kỳ ai ở gần Hoàng Hậu! Không một kẻ ngoại nhân nào!"
Mặt thoạt cái trắng bệch, Tần cô cô vội vàng quỳ xuống.
Bà há miệng muốn nói thiếu gia không phải ngoại nhân, nhưng thấy Vũ đế sắc mặt xanh mét, bà liền chỉ có thể há hốc mồm, một câu cũng không nói thành lời.
"Hắn muốn lấy Việt Thanh Phong! Không nói Việt Thanh Phong từng có ơn với Cô, chỉ bằng việc nàng là người của Vệ quốc Trưởng Công Chúa, hắn cũng đã không nên mở miệng nói những lời này."
Vũ đế phẫn nộ, nhớ tới tình trạng của tiểu chủ tử nhàn mình, Tần cô cô lập tức không biết rốt cuộc nên nói gì.
Cuối cùng bà cũng chỉ có thể vội vàng dập đầu xuống nền đá cẩm thạch trên mặt đất, "Đều là do lão nô hồ đồ, cầu Hoàng Thượng bớt giận, cầu Hoàng Thượng tha cho lão nô một lần đi, sau này —"
Vũ đế không lên tiếng, biết hắn lần này có khả năng thật sự tức giận, cho nên Tần cô cô chỉ có thể cắn răng càng dùng sức dập đầu thật mạnh.
Trong điện Huyền Vũ, tiểu thái giám vừa rồi hầu hạ Vũ đế thật lực co lại thân mình.
Tiếng "bang bang" vang trong nội điện.
Khi Tần cô cô càng ngày càng nóng ruột, Vũ đế nhìn nữ nhân mà tạm thời thê tử của hắn còn không rời xa được kia, lạnh lẽo nói, "Tự mình đi Bạo thất một ngày, chờ sáng sớm mai lại đây hầu hạ đi!"
(*Bạo thất: phòng tra tấn)
"Tạ, tạ chủ long ân!" Run lên một cái, Tần cô cô luống cuống đứng lên, lùi về sau từng bước.
Bữa trưa trở nên vô vị nhạt nhẽo, nhìn đầy món ngon trên bàn, nhìn bên kia căn bản Chu Niết Vũ không hề động bao nhiêu thức ăn, Vũ đế nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền đứng dậy đi về phía phòng ngủ bên trong.
Nơi đó Chu hậu sau khi đã tháo trang sức trên đầu đang được hầu hạ cởi bỏ cung trang đỏ thẫm trên người.
Thấy hắn tiến vào, Chu Niết Vũ ở giữa Thải Hà và Lạc Anh liền ngẩng đầu liếc hắn một cái rồi thu hồi ánh mắt.
"Lui xuống!" Vũ đế thần sắc không rõ phân phó.
Nghe vậy Thải Hà Lạc Anh thưa đáp lời rồi thật cẩn thận lui xuống.
Chu hậu đã được cởi một ống tay áo thấy các nàng đều lui xuống cũng đành chỉ có thể tự mình tiếp tục.
Cung trang trên người nàng tuy nhìn cực hoa mỹ, nhưng bên này một dải dây lưng, bên kia một dải, mặc vào cực kỳ phức tạp.
Chu hậu ở dưới ánh mắt Vũ đế sắc mặt mập mờ không rõ tự mình ép buộc một thân chật vật, cuối cùng chỉ có thể thở hổn hển nhụt chí ngồi bên giường.
Nàng a —" Nhịn không được nở nụ cười, Vũ đế rốt cục tiến lên.
Thấy hắn lại gần, Chu Niết Vũ giơ hai tay lên lẩm bẩm, "Sau này thiếp không mặc nó nữa, sau này không mặc nữa, thiếp muốn đi ngủ!"
"Ừ, được được." Cúi đầu đùa nghịch vạt áo trên người nàng, Vũ đế vội vàng gật đầu.
Rốt cục lộ ra mỉm cười, nhìn nam tử đang cúi đầu bận rộn trên người mình, Chu Niết Vũ nhỏ giọng khổ sở nói, "Vì sao đệ đệ còn chưa có thê tử?
Động tác trên tay đột nhiên dừng lại, Vũ đế chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Chu hậu, nhấc tay khẽ vén những lọn tóc vương bên má nàng, nhẹ giọng hỏi, "Niết Vũ thật sự thích Chu Niết Nhàn đến thế, thật sự hy vọng Việt Thanh Phong gả cho hắn sao?"
Buông rủ mi mắt, Chu hậu nhỏ giọng nói, "Thiếp đã đáp ứng với đệ đệ rằng sau này sẽ chiếu cố hắn, hắn là đệ đệ của thiếp.
Đã lâu rồi không được gặp phụ thân, hiện tại thiếp cũng chỉ có thể gặp duy nhất đệ đệ của mình."
Phụ thân của bọn họ đã mất nhiều năm, mà nàng biến thành thế này cũng nhiều năm rồi.
Nhớ lại năm Chu Niết Nhàn mười tám tuổi cũng biến thành như vậy, đột nhiên hắn không còn lời nào để nói.
Vũ đế mềm giọng hỏi, "Niết Vũ thật sự hy vọng ta gả Việt Thanh Phong cho hắn?"
"Phải! Đệ đệ thích!" Còn thật sự nghiêm túc nhìn hắn, Chu hậu lại nói tiếp, "Đệ đệ thích, Niết Vũ liền thích, cho nên chàng cũng phải thích."
Khi Chu Niết Vũ nói những lời này không hề có một tia do dự.
Vuốt ve đôi gò má của nàng, đứng dậy đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mái tóc nàng, Vũ đế nhắm mắt, khẽ thì thầm, "Đúng vậy, chỉ cần là thứ nàng muốn ta hẳn đều sẽ trao cho nàng.
Ta đã từng thề với lão thiên, chỉ cần nàng muốn, ta đều sẽ cho nàng.
Hẳn đều cho nàng, dù thứ đó là của Hoàng muội."
Chu hậu vĩnh viễn sẽ không biết nàng là tồn tại đặc biệt thế nào với Vũ đế, phu thê từ thời niên thiếu, nàng là niềm an ủi cũng là tình yêu duy nhất của hắn.
Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nàng ngẩn người, sau đó bắt đầu từ lần đầu tiên bị nàng kéo tay đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Yển Thành, rồi lần đầu tiên nghe nàng dịu dàng ngọt ngào gọi "a Cương", đến lần đầu tiên cùng hắn quỳ gối trước mặt phụ hoàng mẫu hậu cố chấp muốn kết hôn.
Rồi lại phụ hoàng tức giận, dù chấp thuận nhưng đưa rất nhiều binh quyền lãnh địa phân cho hai vị đệ muội.
Hắn liền biết đời này kiếp này của hắn có lẽ thật sự luân hãm trong thoáng cười của nàng.
Nhoáng một cái bọn họ đã thành thân lâu đến vậy, nay hắn vẫn là hắn ngày đó, nhưng nàng lại vì hắn mà biến thành dáng vẻ khác.
Mặc kệ mọi chuyện thay đổi thế nào, cũng tựa như nàng nói, chỉ cần nàng thích thì hắn đều hẳn sẽ thích mới phải, vô luận là đúng hay sai.
***
Năm Kiến Nguyên thứ sáu, ngày 23 tháng 4, Vũ đế hạ chỉ để Ngự lâm tướng quân Chung Khiêm Đức tự mình dẫn người đi thỉnh Vệ quốc Trưởng Công Chúa cùng Thị Trung Việt Thanh Phong tiến cung.
Khi Chung Khiêm Đức đến đứng chờ ở ngoài cửa biệt viện Vu Sơn, Việt Thanh Phong mãi mới khôi phục thân thể đang bị Chu Xảo Hân lôi kéo đi ra hiên nhà.
Các nàng rốt cục chuẩn bị đi lên Vu sơn trước mặt du ngoạn một phen, hiểu rõ tâm nguyện trong lòng.
Hết chương 28
- ----------------------------------
Bách Linh: Vũ đế cũng rất chung tình, kỳ thật anh em nhà này quan niệm về tình cảm có phần rất giống nhau:D.