“Nhưng mà cô đừng nói thế.” Tiểu Tuệ và Hạ Kinh Thiền sải bước dọc theo hành lang thật dài của đài truyền hình, vừa đi vừa tán gẫu: “Trong xã hội thực sự vẫn còn rất nhiều người đàn ông như vậy đấy.
Quan trọng nhất là ngoại hình của bọn họ đều khó coi, một đám tai to mặt lớn, mắc gì chúng ta phải sinh con cho bọn họ chứ? Lỡ sinh con ra mà nó giống hệt ba nó thì có phải rất bực mình không?”
Tiểu Tuệ cảm thán: “Haiz, khoảng cách giữa người với người lớn quá đi thôi.
Hãy nhìn vào vị khách quý mà chúng ta đã mời tới đây ngày hôm nay đi.
Mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng lại bảo dưỡng như mới hai mươi tuổi thôi.
Vóc dáng kia y hệt mấy người mẫu nam luôn.
Chậc!”
Hạ Kinh Thiền mỉm cười: “Người ta là vận động viên nên có vẻ trẻ trung là chuyện bình thường mà.”
“Điểm mấu chốt là người ta còn giàu có, không có vợ và đẹp trai nữa đấy.
Cô hãy nhìn những cô gái trẻ trong đài truyền hình của chúng ta đi...!Lúc nhìn về phía Hứa Thanh Không, đôi mắt của bọn họ luôn mở to và thẳng tắp, cứ như sói đói nhìn thấy thịt tươi vậy.
Ai cũng muốn vồ lấy rồi gặm cắn đối phương.”
“Vẫn là Gia Ngọc làm người dẫn chương trình hả?”
“Đúng vậy, chính là Gia Ngọc á.” Tiểu Tuệ lên tiếng với vẻ bất bình: “Lúc đầu đài truyền hình vốn sắp xếp cho cô làm người dẫn chương trình nhưng quản lý Tần lại bảo là cô có khúc mắc với Hứa Thanh Không, lại còn nói rằng năm đó, việc chân của ba cô bị thương gần như là do anh ấy gây ra.
Quản lý Tần sợ cô sẽ nói hưu nói vượn lúc lên sân khấu, làm phật lòng ông lớn này.”
Hạ Kinh Thiền: “Đã qua nhiều năm như vậy rồi.
Ba tôi cũng không còn để bụng nữa đâu.
Hơn nữa trong thể thao, va chạm là chuyện hết sức bình thường mà.
Vả lại Hứa Thanh Không cũng đâu có phạm quy.”
“Cho nên tôi mới cảm thấy quản lý Tần chỉ muốn lấy việc công để trả thù cá nhân thôi...”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có mấy nhân viên đi tới từ phía trước.
Tiểu Tuệ lập tức im bặt.
Hai người cùng nhau đi vào trường quay, mỗi người đều lo lắng chuẩn bị tại vị trí của chính mình.
Với tư cách là người dẫn chương trình dự phòng trong trường hợp khẩn cấp, Hạ Kinh Thiền cũng đang ở hậu trường để nắm rõ kịch bản phỏng vấn.
Tiểu Tuệ di chuyển tới bên cạnh Hạ Kinh Thiền rồi cảm khái: “Mà cũng kỳ lạ thật đấy.
Hứa Thanh Không chưa bao giờ chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào trong suốt sự nghiệp của mình.
Chẳng biết tại sao lần này, khi chúng ta mời anh ấy với tâm lý muốn thử một lần thì Hứa Thanh Không lại đồng ý ngay tắp lự.
Cô nói xem, đây có phải là may mắn từ trên trời rơi xuống hay không? Một đài truyền hình vừa nhỏ bé vừa tồi tàn của chúng ta mà lại có thể mời được một nhân vật nổi tiếng và thành công đến vậy á!”
Là một người hâm mộ bóng có thâm niên, đương nhiên Hạ Kinh Thiền biết rằng Hứa Thanh Không rất hiếm khi đối mặt trực tiếp với ống kính.
Anh không chỉ là một cầu thủ ngôi sao có giá trị cao nhất NBA mà sau khi giải nghệ, Hứa Thanh Không còn điều hành một công ty trò chơi.
Hiện giờ, anh còn là một nhà đầu tư cho các đội bóng chuyên nghiệp.
Hứa Thanh Không thực sự là một ông trùm có sức ảnh hưởng cực khủng trong giới đầu tư, mỗi ngày đều bận rộn đến mức chân không thể chạm đất.
Có thể mời anh đến đây...!Thật sự là khó khăn chồng chất.
Trường quay vốn nhỏ hẹp đã chật kín người.
Tất cả đều là những người hâm mộ bóng đã trải qua sự sàng lọc kỹ càng.
Dựa vào mức độ nổi tiếng hiện giờ của Hứa Thanh Không thì nếu thực sự cho phép người hâm mộ vào trong một cách tự do, có lẽ hiện trường còn náo nhiệt hơn nhiều so với những buổi hòa nhạc của những ngôi sao nổi danh.
Chẳng mấy chốc, buổi ghi hình đã bắt đầu.
Trong tiếng hò reo của khán giả, Hứa Thanh Không bước vào trường quay rồi thản nhiên ngồi xuống ghế sofa.
Anh hơi ngẩng đầu lên, để lộ đường nét quai hàm lạnh lùng.
Đôi mắt đen láy kiềm chế sự sắc sảo.
Hứa Thanh Không đang mặc một chiếc áo hoodie rộng rãi, nó phác họa nên tỷ lệ cơ thể gần như hoàn hảo của anh.
Có lẽ người đàn ông này cũng xấp xỉ độ tuổi với ba của Hạ Kinh Thiền.
Nhưng trên người anh lại không hề có một chút khí chất của người trung niên.
Tóc mai ở hai bên được cạo ngắn, đường nét sâu.
Cốt cách với ngoại hình tuy hờ hững nhưng lại đẹp đẽ.
Ở anh vẫn còn sức sống mãnh liệt của thiếu niên như trước đây.
Tính cách của Hứa Thanh Không rất hợp với phong thái của anh.
Người đàn ông này lạnh lùng như một cơn gió lạnh thổi qua núi non đồng nội.
Anh vô cùng kiệm lời.
Hầu hết thời gian đều là người dẫn chương trình nói chuyện bla bla, còn Hứa Thanh Không chỉ nói nhiều nhất là một chữ thôi.
“Ừm.”
Cuối cùng, ngay cả người dẫn chương trình cũng không thể dẫn dắt được nữa, hiện trường rơi vào im lặng một lúc.
Nhưng Hứa Thanh Không chẳng buồn quan tâm.
Tay anh đang nghịch một quả bóng rổ sạch sẽ màu đỏ sậm, như thể đó mới là đồng đội thân thiết nhất của anh.
Người dẫn chương trình thấy anh vẫn luôn nghịch quả bóng kia thì cố gắng hỏi tiếp: “Anh Hứa, theo tôi được biết thì anh học chuyên ngành máy tính.
Hơn nữa, tôi nghe nói anh còn là một sinh viên thiên tài xuất chúng trong trường.
Trong thời đại học, anh đã tạo ra rất nhiều dự án về ứng dụng, thế thì vì sao anh lại lựa chọn con đường trở thành một tuyển thủ bóng rổ chuyên nghiệp vậy?”
Hứa Thanh Không đang xoay quả bóng rổ trong tay thì đột nhiên dừng lại.
Anh trầm ngâm một thoáng rồi đáp: “Bởi vì một người.”
Người dẫn chương trình đánh hơi được tin hot nên vội vàng hỏi tới cùng: “Là nam hay nữ nhỉ?”
“Nữ.”
“Vậy tôi có thể mạo muội hỏi anh một chút về mối quan hệ giữa anh và cô ấy không? Đó là người nhà hay là bạn bè của anh?”
“Cô ấy là…” Đôi mắt tha thiết của Hứa Thanh Không chợt nhìn về phía Hạ Kinh Thiền – người đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
“Tình yêu của cả đời tôi.”
Những người hâm mộ có mặt tại hiện trường lập tức đứng ngồi không yên.
Người dẫn chương trình cũng hơi kích động, vội vàng hỏi tiếp: “Theo tôi được biết thì hiện giờ anh Hứa vẫn còn độc thân.
Vậy tức là anh và cô gái đó không thể ở bên cạnh nhau sao?”
Hứa Thanh Không cụp mắt xuống, cố gắng hết sức để che giấu sự bi thương mãnh liệt trong đáy mắt: “Cô ấy rời đi rồi, tôi đã tìm kiếm cô ấy rất nhiều năm.
Rất nhiều năm rồi.”
“Vậy anh đã tìm thấy cô ấy chưa?”
“Sắp rồi.”
…
Do kế hoạch trong thời gian biểu nên cuộc phỏng vấn chỉ kéo dài trong bốn mươi phút, sau đó Hứa Thanh Không lập tức rời đi.
Một nữ đồng nghiệp đột nhiên tới kỳ kinh nguyệt nên đã nhờ Hạ Kinh Thiền đến phòng chờ để dọn dẹp bộ ấm trà giúp mình.
Hạ Kinh Thiền không từ chối, đi thẳng vào phòng chờ.
Cô vừa cất tách trà đi thì Tần Diệp – quản lý đài truyền hình – đã bước vào.
Hạ Kinh Thiền tức thì đứng dậy khỏi mép ghế sofa với vẻ mất tự nhiên: “Quản lý Tần.”
“Tiểu Hạ à, hôm nay cô đã đi làm muộn đấy nhé.”
“Xin lỗi quản lý Tần, hôm nay tôi nhất thời có chút việc, trên đường lại bị kẹt xe nữa.”
“Đừng khách sáo như vậy.
Cô mau ngồi xuống đi, ngồi xuống đi nào.” Khuôn mặt của Tần Diệp béo ngồn ngộn, đôi mắt híp lại thành một kẽ hở.
Ông ta bước tới rồi mạo phạm nắm tay Hạ Kinh Thiền, kéo cô ngồi xuống ghế sofa: “Cô ấy à, vì tuổi còn trẻ nên không hiểu chuyện gì cả.
Cô không biết bây giờ tìm việc khó khăn đến mức nào đâu.
Nếu cô cứ chây lười, tinh thần sa sút như vậy thì tôi thực sự có quyền xử phạt cô, thậm chí là sa thải luôn đấy.”
Hạ Kinh Thiền tránh khỏi ông ta rồi di chuyển ra xa một chút: “Xin lỗi quản lý Tần, lần sau tôi sẽ không tái phạm nữa đâu.”
“Đương nhiên rồi.
Cũng đâu phải là tôi không thể nhắm mắt làm ngơ đâu nào.” Tần Diệp lại nắm lấy tay Hạ Kinh Thiền: “Gia đình cô đang gặp khó khăn.
Tôi biết là hằng năm, việc trị liệu để giúp chân của ba cô bình phục vô cùng tốn kém.
Áp lực tài chính của cô cũng rất lớn.
Nhưng mà trên đời này ấy à, chuyện gì cũng có cách giải quyết cả, chỉ là cô có sẵn lòng hay không mà thôi.”
Ông ta nói đến đây thì mọi chuyện đã hết sức rõ ràng rồi.
Hạ Kinh Thiền biết Tần Diệp chả phải là người tốt lành gì cả.
Ông ta đã có vợ ở nhà nhưng luôn thích trêu ghẹo các thực tập sinh xinh đẹp ở đài truyền hình.
Lần này, Hạ Kinh Thiền bị mất cơ hội dẫn chương trình phỏng vấn Hứa Thanh Không là vì giữa Tần Diệp với người dẫn chương trình Gia Ngọc đang có quan hệ mờ ám.
Mỗi lần tụ tập, các nữ đồng nghiệp trong đài truyền hình đều điên cuồng phỉ nhổ tên quản lý biến thái này.
Từ nửa năm trước, Tần Diệp đã thèm muốn được lên giường với Hạ Kinh Thiền kể từ lần đầu tiên gặp cô.
Ông ta làm việc trong đài truyền hình nên cũng được xem là người đã thấy hết các mặt của xã hội rồi.
Nhưng với sự trải nghiệm hữu hạn của mình, chắc chắn Hạ Kinh Thiền chính là người phụ nữ khiến ông ta chết mê chết mệt nhất.
Tuy nhiên, cô luôn tránh xa Tần Diệp nên ông ta vẫn không có cơ hội ra tay.
“Tiểu Hạ à, chỉ cần cô gật đầu thì cô sẽ là nữ MC hàng đầu trong đài truyền hình của chúng ta.
Chuyện đó chỉ cần một câu nói của anh Tần đây thôi.”
“Không cần đâu, quản lý Tần.
Công việc hiện giờ của tôi khá tốt.
Cảm ơn lòng tốt của ông.”
Hạ Kinh Thiền không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Cô đứng dậy muốn rời đi.
Vất vả lắm Tần Diệp mới nắm bắt được cơ hội nên làm sao ông ta có thể dễ dàng buông tha cho cô rời đi như vậy được.
Ông ta chặn cửa phòng lại rồi cương quyết lên tiếng: “Tiểu Hạ, nếu hôm nay cô bước ra khỏi cánh cửa này thì ngày mai đừng đến đây làm việc nữa.
Tôi đã nể mặt nhưng cô lại không thèm.
Thế mà cô vẫn muốn trèo lên địa vị cao hơn nữa hả?”
Hai tay Hạ Kinh Thiền siết chặt thành nắm đấm...
Đột nhiên, phía sau bức bình phong vang lên một giọng nói phẫn nộ: “Quản lý Tần.”
Tần Diệp như bị sét đánh, run rẩy quay đầu lại.
Ông ta trông thấy phía sau bức bình phong được chạm trổ một cách trang nhã có người!
Trước đó Tần Diệp chỉ biết háo sắc đến mức mất lý trí, vậy nên ông ta không hề chú ý tới việc lãnh đạo trực tiếp của mình đang tiếp khách sau bức bình phong.
“...!Giám đốc đài truyền hình.”
“Anh lại ngang nhiên quấy rối đồng nghiệp nữ ngay trong đài truyền hình à? Anh cũng có năng lực quá đấy!”
“Giám đốc, anh...!Anh nghe tôi giải thích đã...” Tần Diệp cuống cuồng đến độ mất bình tĩnh, y hệt kiến đang bò trên chảo nóng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Không phải vậy đâu.
Tôi và Tiểu Hạ chỉ đang nói chuyện công việc mà thôi.”
“Người mà ngày mai không cần đến đây làm việc nữa chính là anh đấy.
Đài truyền hình của chúng tôi không thể chứa chấp loại người cặn bã như anh được.”
Vì ở đây đang có khách nên giám đốc đài truyền hình thực sự cực kỳ mất mặt.
Ông ấy không nói nhiều lời, lập tức sa thải Tần Diệp, không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào để biện minh cả.
Cuối cùng Hạ Kinh Thiền cũng có cơ hội trốn thoát.
Cô vội vàng xoay người rời khỏi phòng chờ, trong lúc ra ngoài đã ngoảnh lại để nhìn thoáng qua.
Đằng sau bức bình phong, cô có thể nhìn thấy loáng thoáng bóng dáng cao gầy của một người đàn ông.
Dường như đôi mắt của anh đang xuyên qua bức bình phong, đồng thời cũng xuyên qua vô số vũ trụ, thời không và xuân hạ thu đông...
Để ngắm nhìn cô từ xa.
Hạ Kinh Thiền khẽ cau mày, chẳng biết vì sao một cơn đau âm ỉ lại nhói lên trong lồng ngực mình.
…
Khi cô bước ra khỏi đài truyền hình thì bên ngoài đang đổ mưa tầm tã.
Hạ Kinh Thiền không mang theo ô nên chỉ có thể đứng đợi dưới mái hiên, chờ mưa tạnh với tâm trạng chán nản.
Cô chẳng biết người ba già nhà mình có thể tự xoay sở được không nữa.
Ba cô đi đứng không tiện nên chắc chắn sẽ bị ướt mưa.
Hạ Kinh Thiền càng nghĩ thì trong lòng càng sốt ruột.
Cô vô cùng lo lắng, nhìn vào những giọt nước đang nhỏ xuống rả rích dưới mái hiên.
Nơi này cách bến xe buýt chỉ có hai, ba trăm mét.
Nếu cô chạy qua đó thì có thể bắt được xe buýt.
Vì lo cho ba nên Hạ Kinh Thiền đã hạ quyết tâm, một mình lao vào cơn mưa lớn.
Trận mưa như trút nước đang ập xuống.
Quần áo trên người cô gần như đã ướt đẫm chỉ trong một giây.
Hạ Kinh Thiền chạy điên cuồng trong mưa, nhịp tim như trống dồn đang đập ầm ĩ bên màng nhĩ.
Cơn gió mạnh cuốn theo thân hình mảnh mai và gầy gò của Hạ Kinh Thiền, suýt chút nữa đã khiến cô té ngã.
Vậy nên Hạ Kinh Thiền đành phải ngồi xuống, đợi trận gió lớn này đi qua thì mới tiếp tục bước đi.
Lúc này, một chiếc Bentley màu đen chợt đỗ bên cạnh cô.
Sau đó, một chiếc ô màu đen che trên đầu Hạ Kinh Thiền.
Cảm thấy hình như cơn mưa đã ngừng nên cô gái bèn ngẩng đầu lên, để rồi nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình.
Anh có một đôi mắt hoa đào vô cùng đẹp đẽ, vừa hẹp dài vừa vểnh lên trên, mí mắt mỏng, con ngươi đen nhánh và trong suốt.
Giờ phút này, anh đang nhìn Hạ Kinh Thiền từ trên cao, trông anh như một vị thần đang che chắn mưa to gió lớn cho cô.
Hạ Kinh Thiền đột nhiên nhớ tới bóng dáng cao gầy đằng sau bức bình phong lúc nãy.
Hình như người đó cũng chính là anh.
“Anh Hứa...”
Khuôn mặt sắc bén của người đàn ông cúi xuống để nhìn về phía cô.
Đôi mắt vốn lạnh lẽo như băng bỗng dưng trở nên dịu dàng.
“Lên xe đi.”