Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba Tôi Dương Danh Thành Tựu


Đúng là mùa hè tháng tám nóng bức, ánh mặt trời ngay giữa trưa có thể thiêu đốt con người bong tróc cả da.

Khu thương mại Hằng Thịnh, thành phố C, tỉnh Gia Nam, ở ngã tư đường có tốp năm tốp ba người đang vội vã hướng về phía tòa nhà văn phòng, với thời tiết 42 độ cực nóng thì việc chạy vội xuống lầu để ăn một bữa cơm chẳng khác gì đi đánh giặc, thật sự rất khó chịu.

Dịch Tiệp ngồi lên trên chiếc ghế dài núp dưới tán cây cổ thụ che bóng mát ở trung tâm công viên thở phào một hơi, trên tay vẫn đang cầm một xấp tờ rơi bất động sản còn chưa phát hết, lấy bình nước chỉ còn một nửa cùng với một túi bánh mì nướng nguyên hạt giá hai tệ ra từ trong túi, nhai một miếng bánh mì, uống một ngụm nước, giải quyết bữa trưa qua loa.
Nhìn những nhân viên văn phòng mặc quần áo tươi sáng đi về phía tòa nhà, trong đầu thầm nghĩ đã hai tháng nay mình vẫn chưa hoàn thành được một mối nào, chưa bán nổi một căn nhà, nếu tháng này lại tiếp tục nhận khoản bảo lãnh tối thiểu nói không chừng sẽ không thể trả lại nữa, xem ra phải nghĩ cách kiếm thêm khoản thu nhập khác mới được, bằng không toà án đóng băng tài khoản thì phiền lắm.
Dịch Tiệp lau giọt mồ hôi sắp rơi trên trán, thầm cổ vũ chính mình trong lòng, sau đó nhanh nhẹn đứng dậy khỏi ghế dài, chạy về địa điểm tiếp theo để phát tờ rơi.
“Chị đẹp, sắp tới có nhu cầu mua nhà không?”

“Không có, không có.” Người phụ nữ không kiên nhẫn xua tay, giẫm lên giày cao gót rồi đi xa.

Dịch Tiệp lập tức nhìn về phía người đi đường đã sắp bước đến trước mặt cô, đã sắp tới giờ tan tầm, có thể thấy được lượng người đã nhiều lên.
Đống tờ rơi trong tay cũng nhanh chóng được phát hết, để lại số điện thoại cho một vài người, tuy rằng mục đích của mấy gã đàn ông kia cũng chỉ là vì kết bạn WeChat với mình.
Bình thường cũng có không ít người như vậy và có khả năng sẽ chốt đơn thành công cho nên ai đến Dịch Tiệp cũng không từ chối.

Bản thân đã thành như vậy thì còn để ý gì tới việc quấy rối phiền phức đó nữa.

Có thành tích và kiếm được tiền mới là lẽ phải.

Buổi sáng ngày mai gọi điện thoại liên lạc xem có thể hẹn người ta tới xem nhà được không.
Dịch Tiệp nghĩ như thế, không chú ý phía sau có một chiếc xe hơi nhỏ không phanh đang lao tới ven đường, Dịch Tiệp bị đâm bay xa.
Trước khi mất đi ý thức, Dịch Tiệp nghĩ, nếu cứ chết đi như thế này thì cũng xem như được giải thoát, chỉ có điều chắc là mẹ và mọi người sẽ phải đau khổ, sống hai mươi bảy năm trên đời rồi mà vẫn chưa để người nhà được hưởng phúc của mình, bản thân mình cũng vì đầu tư thất bại mà nợ nần ngập đầu.
“Dịch Tiệp, Dịch Tiệp, tỉnh, tỉnh lại đi!” Dịch Tiệp mơ màng mở to đôi mắt.
Một khuôn mặt đầy đặn núng nính đập vào trong mắt cô, bên trong đôi mắt to tròn xoe chứa đựng toàn là sự nôn nóng, mấy nốt mụn tuổi trẻ nơi chóp mũi cũng đổ mồ hôi.


Đây… Đây là Dương Văn Quân? Dịch Tiệp đầu óc tỉnh táo được một nửa.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh! Làm tớ sợ muốn chết!”
Tuy rằng đầu vẫn còn hơi mơ hồ nhưng Dịch Tiệp cũng thuận thế thấy rõ bộ đồ ngụy trang lỏng lẻo mà đối phương đang mặc trên người, hình như đây là quân phục huấn luyện ở trường cấp ba của mình!
Lại nhìn phía gương mặt tròn trịa của Dương Văn Quân, Dịch Tiệp bật ngồi thẳng dậy, dọa Dương Văn Quân nhảy dựng “Sao vậy? Cậu không sao chứ?”
Dịch Tiệp trả lời theo thói quen: “Tớ không sao.”
Dương Văn Quân thở phào một hơi: “Vậy là tốt rồi, vừa nãy cậu đột nhiên té xỉu, chắc là vì giữa trưa hôm nay đứng tư thế quân đội nửa giờ đó, hẳn là bị cảm nắng.

Tớ thấy trán cậu cứ đổ mồ hôi lạnh liên tục, tớ đưa cậu đến phòng y tế quan sát, sau đó đi gặp huấn luyện viên xin nghỉ, vậy là buổi chiều hai ta đều không cần huấn luyện quân sự rồi.


Nào, tớ đỡ cậu dậy.”
Dịch Tiệp ừ một tiếng, vịn vào tay Dương Văn Quân để đứng lên, trước mắt đột nhiên biến thành màu đen, Dịch Tiệp lắc đầu, nhờ Dương Văn Quân dìu tới phòng y tế.
Phỏng chừng đã nhìn ra Dịch Tiệp đang không thoải mái, dọc theo đường đi Dương Văn Quân cũng không nói gì, Dịch Tiệp nhìn lướt qua cảnh vật xung quanh, đây là nơi mà mình đã ở trong ba năm.
Trường cấp ba Minh Đức, một trường cấp ba hạng hai của huyện Văn, chất lượng học sinh giữa hai cấp phân hoá rất nghiêm trọng, trong lớp chọn đều là những hạt giống tốt do trường học tốn một đống công sức để đào đến.

Chẳng qua đối với kế hoạch lũng đoạn nhân tài trở thành trường chọn số một của toàn bộ huyện Văn của Nhất Trung, việc đoạt được những hạt giống tốt đó cũng chỉ có thể nói là không có tác dụng.
Ngoại trừ hai lớp chọn bị quản lý nghiêm khắc, về cơ bản những học sinh khác đều được đặt ở trạng thái nuôi thả, lúc đó dì cả nhờ quan hệ mới nhét mình vào được lớp chọn khối khoa học tự nhiên, chẳng qua nguyên nhân cũng vì điểm trúng tuyển vào trường chọn của huyện Ly chỉ thấp hơn mười điểm, bằng không còn phải tốn sức hơn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận