Trên đường đi còn nhắn tin cho em họ: “Tiểu Tiệp lên cấp ba thật sự đã hiểu chuyện hơn nhiều, bắt đầu tập trung vào học tập, lúc nào cũng chăm chỉ học hành, em ở ngoài cứ yên tâm nhé.”
Mẹ của Dịch Tiệp, Trương Bội Dao đang kiểm tra tình trạng phòng sau khi trả, nhìn thấy tin nhắn chị Cả gửi tới, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, gần đây tỷ lệ kín phòng của khách sạn rất thấp, cấp trên cứ cáu gắt mãi, tất cả mọi người liên quan đều vô cùng áp lực, sợ bị soi lỗi sai, vì bọn nhỏ bà cũng phải bảo vệ công việc này.
Trình độ văn hóa của bà không cao, cũng không biết làm gì khác, già rồi dễ sinh bệnh.
Sau khi bán cửa hàng sửa chữa ô tô của gia đình đi, toàn bộ tài sản để dành của bà đều dùng để chữa bệnh, chỉ tiếc là vẫn không trị được.
Hai đứa nhỏ còn đi học vẫn phải tiêu tiền, bà đành phải tự mình chạy lên tỉnh để làm công, tiền lương mỗi tháng khoảng 4000 tệ, để lại mấy trăm tệ để tiêu xài, còn lại để dành tiết kiệm mới có thể ứng phó một cách miễn cưỡng.
Chủ yếu là Dịch Tiệp lên cấp ba cần tiêu tốn nhiều tiền, Dịch Thần học tiểu học vẫn chưa cần dùng đến tiền bạc gì nhiều lắm, chị Cả đối xử quá tốt với bà, hết lòng hết sức giúp đỡ bà, sau này phải để hai con hiếu thuận với dì Cả của bọn chúng hơn.
Trương Bội Dao nghĩ xong thì tiếp tục đi kiểm tra căn phòng tiếp theo.
Làm bài tập suốt hai giờ đồng hồ, đến ba giờ rưỡi chiều, cô đã hoàn thành xong bài tập Toán học và tiếng Anh, Dịch Tiệp chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát.
Tầm bốn giờ em trai sẽ tan học, hai vợ chồng dì Cả sẽ tan tầm vào lúc năm giờ rưỡi.
Dịch Tiệp rảnh rỗi dọn dẹp nhà cửa một hồi, thoạt nhìn sạch sẽ hơn bao nhiêu.
Tầm bốn giờ rưỡi, Dịch Thần về đến nhà, xem ra không lêu lổng ở bên ngoài, Dịch Tiệp không hề keo kiệt mà khích lệ cậu nhóc, hiếm khi Dịch Thần được chị gái mình khen, cười híp mắt, không thể che giấu được niềm vui sướng.
Mở TV ra cho Dịch Thần xem phim hoạt hình khoảng nửa tiếng, Dịch Tiệp chuẩn bị nấu cơm, hồi còn học cấp hai cô đã biết nấu ăn rồi, chỉ là rất ít khi chủ động làm, cũng chỉ ở mức ăn được.
Trong tủ lạnh có cải thìa, cà tím, thịt ba chỉ và một miếng đậu hũ.
Dịch Tiệp lập tức theo đó mà làm cà tím nhồi thịt, chiên đậu hũ và xào cải thìa.
Nhờ Dịch Thần giúp ngắt và rửa cải thìa, sau khi chỉ cho cậu nhóc cách làm, Dịch Thần tung ta tung tăng đi thực hiện.
Bắt đầu bồi dưỡng thói quen cần cù chăm chỉ từ những việc nhỏ này, mình thông minh quá.
Dịch Thần rửa cải thìa xong thì đưa đến phòng bếp, Dịch Tiệp khen cậu nhóc vài câu, đồng ý sẽ đưa cậu nhóc đi chơi vào ngày hôm sau, tuy cô cũng không biết phải đi chơi ở đâu, thế nhưng Dịch Thần vẫn rất mong chờ, bởi vì trước kia chị gái thường hay ngại cậu nhóc quá phiền phức, không cho cậu nhóc thân thiết.
Sau khi Dịch Tiệp tốt nghiệp đại học, làm việc ở nơi khác một mình thì thường xuyên tự nấu cơm, đặc biệt là sau khi cuộc sống túng thiếu lại càng phải tự nấu cơm ba bữa một ngày, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, vì vậy đã rất thành thạo việc nấu ăn.
Lúc dì Cả về đến nhà, Dịch Tiệp đang xào phần cải thìa cuối cùng, dì Cả hoàn toàn không nghĩ tới việc vừa về đến nhà đã có cơm ăn, vui mừng vì được nhàn hạ, lát nữa dù ăn có ngon hay không thì cũng phải khen cháu nó cái đã.
Đồ ăn mới vừa được đặt lên bàn thì chồng dì Cả Lý Đằng Huy đã trở về, dì Cả vui mừng kể với dượng rằng đồ ăn hôm nay đều do Dịch Tiệp nấu, cần phải khen ngợi con bé nhiều hơn, đừng đả kích sự tích cực của con cháu.
Chồng dì Cả nhướng mày, đồng ý, đây là lần đầu tiên ăn cơm do cháu làm đấy, con cái nhà mình bây giờ còn chẳng biết xào rau.
Mọi người gắp đồ ăn lên thử một miếng, ai cũng khen ngợi.
Ngay từ đầu hai vợ chồng dượng Cả không ôm tâm trạng chờ mong, chỉ cổ vũ cháu nó, không ngờ hương vị cũng không tồi.
Dịch Thần lại hoàn toàn không chú ý đến mấy cái này, chỉ nghĩ đậu hũ này thật sự quá ngon, chị gái giỏi quá! Chồng dì Cả vung tay, khen thưởng Dịch Tiệp 20 tệ, Dịch Tiệp vui mừng nhận lấy, niềm vui trên trời rớt xuống đây rồi.
Sau khi ăn xong, Dịch Tiệp giành việc rửa bát đũa theo lẽ thường, dì Cả đứng ở cửa phòng bếp mà lòng tràn đầy cảm giác nhà mình có con gái mới lớn.
Buổi tối dì Cả gọi điện thoại cho mẹ của Dịch Tiệp, để hai chị em trò chuyện cùng mẹ, Dịch Tiệp nghe được giọng nói trẻ trung của mẹ, cố gắng kìm nén lắm mới không để nước mắt rơi xuống.
Sau khi nói với mẹ rằng tất cả mọi thứ đều ổn, dặn bà đi làm xa cũng phải chăm sóc cho bản thân, không cần lo lắng cho cô, dường như mẹ rất vui mừng, Dịch Thần ở bên cạnh kêu la inh ỏi: “Mẹ, hôm nay con giúp chị nhặt rau đấy! Chị nấu đồ ăn cực kỳ ngon! Mẹ về để chị nấu cơm cho mẹ ăn nhé!”