Phòng đọc rất ít người, không gian yên tĩnh rất thích hợp để tập trung đọc sách.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã hơn mười hai giờ.
Dịch Tiệp đang cắm cúi múa bút thành văn, viết ghi chép đọc hiểu, Dịch Thần tiến đến gần rồi nói rằng cậu nhóc đã đói rồi.
Dịch Tiệp để sách của hai chị em vào chỗ mình đã nhớ, định chiều sẽ tiếp tục đọc.
Bên cạnh thư viện có nhiều quán ăn nhỏ, Dịch Thần nài nỉ muốn ăn hoành thánh.
Hai chị em vào một quán ăn có cảm giác như nó có mặt ở khắp mọi nơi trong cả nước là quán Hoành Thánh Thiên Lý Hương, một phần chỉ có sáu tệ.
Trong lúc chờ đợi, Dịch Thần khoe với Dịch Tiệp về ghi chú đọc sách của mình.
Những dòng chữ ngây thơ thật đáng yêu, đặc biệt là câu cuối của Dịch Thần: "Nếu mình là Harry Potter, mình sẽ bảo vệ mẹ và chị, thêm cả những người thân yêu trong gia đình, không để kẻ xấu bắt nạt họ." Dù tuổi còn nhỏ, nhưng cậu nhóc đã hiểu hết mọi điều.
Sau khi ăn trưa xong, Dịch Tiệp giữ đúng lời hứa, mua cho Dịch Thần một cây kem socola, và một cây Kem Pudding Lão Bàn phiên bản cũ cho mình.
Đã bao nhiêu năm không ăn loại kem này rồi, không mua thì không xứng với tuổi thơ cho lắm.
Ăn xong, hai chị em lại quay vào thư viện đọc tiếp.
Với kinh nghiệm buổi sáng, Dịch Thần nhanh chóng tập trung vào đọc sách, Dịch Tiệp cảm thấy tự hào vì đã dẫn dắt thành công em trai.
Cả ngày, Dịch Tiệp đã viết được một nửa cuốn sổ tay, ghi lại những câu văn và câu chuyện mà cô nghĩ mình có thể tham khảo.
Chuẩn bị kỹ lưỡng khiến cô cảm thấy tự tin hơn.
Khi về nhà, dì Cả gần như đã chuẩn bị xong bữa tối, chỉ cần rửa tay là có thể ăn.
Trong bữa ăn, Dịch Thần còn kể cho chú nghe về câu chuyện của Harry Potter.
Chú cũng vui vẻ thảo luận với cậu nhóc, Dịch Tiệp và dì Cả thỉnh thoảng chêm vài lời, bữa ăn diễn ra vô cùng ấm cúng.
Buổi tối, Dịch Tiệp hoàn thành nốt bài tập còn lại, làm thêm vài bài tập ngoài giờ, cảm thấy kiến thức tuần này đã được tiếp thu khá tốt, ít nhất độ chính xác của các bài tập đạt trên 95%.
Cô ghi lại những bài tập sai vào sổ, nhưng không viết đáp án, định vài ngày sau sẽ làm lại một lần.
Nghĩ đến việc ngày mai phải đến trường, Dịch Tiệp cảm thấy hơi khó chịu, mãi đến hơn mười hai giờ mới dần dần chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau ngủ đến gần mười giờ mới dậy.
Dì Cả đã chuẩn bị cho Dịch Tiệp một ít đồ ăn như bánh mì, bánh quy, bánh ngọt, cùng với một hũ củ cải muối và một hũ sợi đu đủ.
Dịch Tiệp cảm thấy rằng hai tuần tới của mình sẽ không quá khó khăn.
Chị họ lên học đại học để lại khá nhiều quần áo không dùng, dì Cả bảo Dịch Tiệp chọn để mặc.
Lật qua đống quần áo của chị họ, Dịch Tiệp nhận ra rằng gu thẩm mỹ của chị họ thời học trung học tốt hơn cô nhiều.
Dịch Tiệp sắp xếp vài bộ quần áo để thay đổi rồi thu dọn hành lý gọn gàng, không còn gì để chuẩn bị thêm.
Dì Cả đưa cho Dịch Tiệp 200 tệ làm phí sinh hoạt, bảo cô đừng mua quà vặt bừa bãi.
Nhớ ra mình quên mua trái cây, dì Cả lại đưa thêm 50 tệ để cô mua một ít trái cây ở gần trường mang vào.
Khi xỏ giày, Dịch Tiệp dạ vâng lia lịa, nhận tiền xong thì xách đồ chạy xuống lầu, dượng Cả đang đợi cô ở dưới xe đấy!
Vào ngày trở lại trường, cổng trường bị tắc nghẽn bởi xe cộ.
Khi sắp đến cổng, Dịch Tiệp nhờ dượng Cả thả mình xuống để tự đi bộ vào.
Sau khi dặn dò cô cẩn thận, dượng lái xe rời đi.
Dịch Tiệp ghé vào một cửa hàng trái cây gần trường để mua một ít chuối và táo.
Hai loại trái cây này có thể để lâu mà vẫn ngon, ăn cũng tiện.
Trên đường đi, cô gặp Ngô Sở Hàm.
Hai người trò chuyện vui vẻ, nhanh chóng đến ký túc xá.
Sau khi sắp xếp lại đồ đạc xong, cả bốn người trong phòng đã đến đủ, cùng nhau đến nhà ăn để ăn trưa trước khi trở về lớp học nghỉ ngơi.
Dương Văn Quân liên tục kể với mọi người về cuốn tiểu thuyết mà cô nàng đang đọc, nói rằng nó hay đến mức gối ướt đẫm nước mắt, thức khuya đọc xong sáng dậy mắt sưng phù.
Ngô Sở Hàm hứng thú thảo luận với cô nàng về nội dung của cuốn tiểu thuyết, trong khi Cát Ninh và Dịch Tiệp không quan tâm, chỉ lắng nghe hai người bạn của mình thao thao bất tuyệt.
Trước khi vào lớp, Dịch Tiệp nghe thấy tiếng tranh luận sôi nổi từ bên trong.
Là một người yêu thích sự náo nhiệt, cô lập tức vào xem chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng khi đi vào cô không ngờ rằng chủ đề mà mọi người đang bàn tán lại là về mình.
Điều đầu tiên khiến cô cảm thấy khác thường là khi cô bước vào lớp, mọi người đều im lặng.
Bề ngoài họ dường như đang làm việc của mình, nhưng thực chất ai cũng đang lén nhìn cô.
Dịch Tiệp còn đang thắc mắc chuyện gì đã xảy ra thì thấy trên bàn mình có một hộp socola và một bó hoa hồng.
Cô ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, chuyện này chưa từng xảy ra trong kiếp trước của cô.