Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba Tôi Dương Danh Thành Tựu


Bọt Biển Tri Thức: Khi cầm bọt biển, bất kỳ nội dung văn bản nào nhìn thấy đều sẽ khắc sâu vĩnh viễn vào trong đầu, thời gian hiệu lực hai tiếng.
Kim Băng Nhớ Lại: Khi đeo kim băng, có thể nhớ lại thế giới trong văn bản, tái hiện lại tình huống, sử dụng ba lần sẽ hết hiệu lực.
Nước Hoa Tạm Dừng: Sau khi xịt nước hoa lên người, trừ bản thân ra thời gian xung quanh sẽ ngừng trôi, mười tiếng sau trở lại bình thường, sử dụng ba lần sẽ hết hiệu lực."
Dịch Tiệp vô cùng thích thú, mỗi món đều trông rất đỉnh, cô hỏi 778 làm thế nào để nhận được những đạo cụ này.
"Có thể nhận trong phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng xác suất khá thấp, vì những thứ này trong cửa hàng rất đắt, đợi đến khi chương trình chính kích hoạt, ký chủ cũng có thể dùng điểm năng lượng để mua trong cửa hàng hệ thống."
"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì? Làm thế nào để kiếm được điểm năng lượng?"
"Hệ thống sẽ ngẫu nhiên đưa ra nhiệm vụ, ký chủ có thể tự chọn có nhận hay không.


Khi ký chủ nhận nhiệm vụ và hoàn thành trong thời gian quy định sẽ có thưởng, phần thưởng ngẫu nhiên, nếu thất bại sẽ bị trừ điểm năng lượng, số điểm năng lượng sẽ được quy định tùy theo độ khó của nhiệm vụ.

Nếu điểm năng lượng dưới 0, hệ thống sẽ buộc phải ngủ đông vĩnh viễn, nguồn gốc của điểm năng lượng là danh tiếng của ký chủ trong thế giới này, danh tiếng càng cao, điểm năng lượng càng cao, ký chủ phải lên kế hoạch cho mỗi nhiệm vụ, cẩn thận thực hiện mỗi nhiệm vụ được giao, nếu không 778 sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này."
Dịch Tiệp có vẻ cảm nhận được sự buồn bã của 778, hứa với nó rằng nhất định sẽ không để nó biến mất, giọng nói của 778 cũng trở nên bớt nặng nề hơn.
"Cảm ơn ký chủ đã hiểu, hiện tại ý thức của cô đang ở trong thế giới hệ thống của tôi, nhẩm ba lần đóng hệ thống là có thể rời đi.

Bình thường cô cũng có thể dùng ý thức điều khiển bảng điều khiển hệ thống, góc trên bên phải sẽ hiển thị điểm năng lượng, góc dưới bên trái là túi hệ thống, đồ vật trong túi hệ thống cũng có thể điều khiển bằng ý thức, phần thưởng người mới đã được đặt vào trong đó, ở giữa bảng điều khiển có thể xem chi tiết nhiệm vụ có thể nhận và thanh tiến độ nhiệm vụ.

Mong ký chủ tích cực hoàn thành nhiệm vụ, 778 ở đây chúc ký chủ sớm kích hoạt chương trình chính, dương danh lập vạn!"
Dịch Tiệp nghe mà nhiệt huyết sôi trào, bấm vào bảng điều khiển để xem chi tiết, điểm năng lượng 1200, bảng nhiệm vụ chỉ có hai nhiệm vụ nhỏ, một là tham gia một hoạt động tuyển chọn bài văn sẽ đạt được một phần thưởng nhất định, thời hạn hai tháng, thất bại trừ 100 điểm năng lượng, thành công thưởng một bộ tập hợp văn mẫu nội bộ của trường danh giá do các thầy cô nổi tiếng biên soạn.
Dịch Tiệp nghĩ lại bài văn mà mình đã gửi gần đây, cảm thấy có thể nhận nhiệm vụ này, liền nhấn nút nhận, quả nhiên thanh tiến độ của nhiệm vụ này đã lên đến 80%, chắc chỉ còn chờ kết quả đánh giá cuối cùng.
Nhiệm vụ thứ hai là giải bài tập Toán liên tục trong mười ngày đạt được tỉ lệ chính xác 95%, thời hạn một tháng, thất bại trừ 80 điểm năng lượng, thành công thưởng một khóa học Toán cấp ba được biên soạn toàn diện, một kèm một của thầy cô nổi tiếng.
Khóa học toàn diện, có nghĩa là giống như được thầy cô giảng dạy trực tiếp sao? Dịch Tiệp cảm thấy nhiệm vụ này cũng có thể nhận, sau này làm bài tập Toán chỉ cần kiểm tra kỹ lại là được.
Dịch Tiệp nhấn nút nhận, thanh tiến độ nhiệm vụ hiển thị 10%, chắc là lần làm bài tập trước đó đã tính một lần.

Xem xong bảng điều khiển, Dịch Tiệp đã hiểu rõ trong lòng, lẩm nhẩm ba lần đóng hệ thống, Dịch Tiệp cảm nhận được âm thanh của thế giới bên ngoài, từ từ mở mắt.
"Dì… Cả?"
Trương Văn Lệ vừa gọi điện cho em gái để báo tình hình của Dịch Tiệp, bước vào phòng bệnh thì thấy Dịch Tiệp đã tỉnh lại: "Tiểu Tiệp? Cảm ơn trời đất, con làm dì sợ muốn chết, đầu có đau không con? Có chỗ nào khó chịu không? Thấy người có sức không?"
Trương Vãn Lệ lo lắng hỏi một loạt câu.

Dịch Tiệp lắc đầu: "Dì ơi, con không sao, con đang ở bệnh viện ạ?" Giường cô nằm là loại giường mà bệnh viện hay dùng, trên tay cô còn có kim truyền dịch.
"Đúng là đang ở bệnh viện.

Thầy chủ nhiệm lớp thấy con ngất xỉu sợ quá nên gọi 120 ngay.


Lúc dì đến thì con đang được khám rồi, dì lo lắng mãi không yên, sợ con xảy ra chuyện gì.

May mà khám xong nhanh, bác sĩ bảo con chỉ là dạo này dùng não quá mức nên dinh dưỡng trong cơ thể không cung cấp đủ năng lượng, truyền dịch một chút là ổn thôi.

Dì vừa gọi điện cho mẹ con, bảo mẹ đừng lo nữa, nhưng làm sao mà mẹ con không lo cho được, giờ con tỉnh rồi, để dì báo mẹ con một tiếng.

Con cứ nằm nghỉ ngơi cho khỏe đi, thế này gọi là suy nhược cơ thể đấy, thời gian này con phải bồi bổ thật nhiều, sức khỏe là vốn quý của cách mạng đấy con ạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận