Sau một tháng nỗ lực, vốn dĩ nền tảng của Dịch Tiệp đã khá tốt, khả năng hiểu bài rất nhanh và tư duy logic nhạy bén, cộng thêm sự chăm chỉ nên kỳ thi tháng sau đó, thành tích của cô đã tiến bộ rõ rệt.
Nhưng không ngờ Quý Thanh lại tra hỏi cô trước cả lớp rằng có phải cô đã gian lận hay không, thậm chí dù không có chứng cứ, nhưng vì cô không chịu nhận tội theo ý muốn của bà ta nên bà ta đã lập tức hủy thành tích lọt vào top 20 của cô.
Hơn nữa bà ta còn gọi mẹ cô đến trường, thêm mắm dặm muối vào tội của cô.
Mặc dù mẹ cô tin tưởng cô nhưng cũng không thể làm gì khác được vì Dịch Tiệp đã học lớp 11 rồi, việc chuyển trường sẽ gây khó khăn cho cô, điều kiện trong nhà lại không thể bỏ tiền ra để đầu tư cho trường.
Lúc ấy, Dịch Tiệp đành phải chịu thiệt thòi, nhưng trải nghiệm bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ này, cả đời cô cũng không quên được, khiến cho cô bắt đầu chán ghét việc học, chỉ mong có thể rời trường càng sớm càng tốt.
Khả năng cao cô sẽ gặp phải bà ta trong kỳ thi sắp tới, nếu sau này có thể tố giác tất cả hành vi của bà ta, Dịch Tiệp sẽ cố hết sức để làm chuyện đó.
Người như vậy không hề đáng mặt giáo viên.
Trước kỳ thi, Dịch Tiệp ôn tập kỹ càng trong tiết tự học buổi tối.
Bay Bay cũng giao cho cô một nhiệm vụ mới: Giữ vững vị trí thứ nhất trong kỳ thi giữa kỳ.
Thành công sẽ được ba phần quà bí mật (có xác suất cao mở khóa đạo cụ đặc biệt), thất bại thì sẽ bị trừ 400 điểm năng lượng.
Dịch Tiệp khá tự tin về khả năng nắm vững kiến thức của mình, đặc biệt là các môn Khoa học tự nhiên.
Nhờ những bài giảng của các thầy cô nổi tiếng, trình độ của cô đã được nâng lên một tầm cao mới.
Hơn nữa điểm năng lượng cũng dư dả nên Dịch Tiệp lập tức nhận nhiệm vụ mà không cảm thấy áp lực chút nào.
Sau khi ăn sáng cùng Dương Văn Quân, Dịch Tiệp đưa cho bạn một Viên Kẹo Bạc Hà và dặn cô nàng đừng quá lo lắng.
Dạo gần đây, nhờ ảnh hưởng của Dịch Tiệp mà thành tích học tập của Dương Văn Quân cũng tiến bộ đáng kể nên cô nàng cũng không quá lo lắng về kỳ thi lần này.
Dương Văn Quân ăn Viên Kẹo Bạc Hà liền thấy tỉnh táo hẳn.
Cô nàng bèn hỏi ngay Dịch Tiệp mua viên kẹo này ở đâu, Dịch Tiệp trả lời lấp lửng rằng là một người bạn đi du học ở nước ngoài của chị họ gửi cho, Dương Văn Quân lúc này mới thở dài từ bỏ.
Dịch Tiệp giả vờ lấy kẹo trong túi, thực ra là lấy từ túi hệ thống ra một nắm Kẹo Bạc Hà đưa cho cô nàng.
Dương Văn Quân hớn hở nhận lấy kẹo, hai người trò chuyện một lúc rồi mới tách ra, mỗi người đi đến phòng thi của mình.
Phòng thi của Dịch Tiệp nằm ở cuối hành lang tầng hai, là phòng của lớp mười 430.
Quang cảnh từ phòng thi lần này rất rộng, mỗi phòng chỉ có bốn mươi học sinh.
Dịch Tiệp không cần phải tìm chỗ ngồi, cô đi thẳng đến bàn đầu tiên và ngồi xuống.
Ngồi phía sau cô là Viên Tĩnh Ngữ, người đã đạt hạng nhì trong kỳ thi trước, có điều hai người không thân nhau lắm nên chỉ gật đầu xem như chào hỏi.
Dịch Tiệp quan sát xung quanh, có khoảng hai lăm bạn đến từ lớp 427, hơn mười học sinh đến từ lớp 433 và một vài bạn học đến từ các lớp thường khác.
Khi Dịch Tiệp bước vào phòng, các học sinh lớp khác đều nhìn cô.
Không chỉ vì cô đạt hạng nhất trong kỳ thi trước mà còn vì cô cũng khá nổi tiếng ở trong trường.
Đặc biệt là chuyện bài văn của cô được lên báo khiến các thầy cô giáo dạy Văn đã nhiều lần khen ngợi cô trước lớp, hơn nữa Dịch Tiệp cũng rất xinh đẹp nên mọi người đều rất tò mò về cô.
Dịch Tiệp lờ đi những ánh mắt đánh giá và tiếng xầm xì sau lưng, bắt đầu mở sách Ngữ văn ra ôn bài.
“Reng reng reng”, giám thị bước vào phòng.
Mọi người để hết sách vở không liên quan ra ngoài phòng thi, khoảng mười lăm phút sau thì bắt đầu làm bài thi.
Vì đã uống Viên Thuốc Tỉnh Táo và ăn Kẹo Bạc Hà nên Dịch Tiệp cảm thấy rất sảng khoái, đầu óc minh mẫn.
Dù các câu hỏi trong đề thi viết lần này không đơn giản chút nào, đòi hỏi người làm bài phải hiểu rõ toàn bộ ý nghĩa của văn bản cổ mới có thể xác định chính xác chủ đề, nhưng Dịch Tiệp vẫn có thể nhập đề rất thoải mái.
Dịch Tiệp cảm thấy mình đã nhận được buff tối đa, bởi vì cô đã từng đọc một bài văn nghị luận về tác phẩm văn cổ này trong tập văn mẫu của hệ thống, cho nên vừa nhìn cô đã nhận ra chủ đề của nó là kêu gọi hòa bình.
Sau khi hiểu rõ đề tài, Dịch Tiệp bắt đầu nhập tâm viết văn, thế như chẻ tre, sau khi viết xong chỉ cảm thấy nhẹ nhàng thỏa mãn.
Nhờ tuyển tập văn mẫu kia, Dịch Tiệp đã nắm được rất nhiều tài liệu thực tế, lấy trích dẫn gần như là hạ bút thành văn, cho nên không lo không có lập luận để viết.