Sau khi kết thúc buổi thi, không ít bạn học chạy đến hỏi cô đáp án các câu trắc nghiệm, ai thấy đáp án của mình giống cô đều vui mừng khấp khởi, còn những bạn học không làm giống đều chau mày ủ rũ.
Dịch Tiệp nói: "Cũng không chắc là tôi làm đúng hết đâu, biết đâu có câu tôi làm sai thì sao.
Các cậu đừng lo lắng quá kẻo ảnh hưởng đến môn tiếp theo, chúng ta đừng so đáp án nữa, chờ thi xong hết các môn rồi so sau nhé.”
Viên Tĩnh Ngữ ngồi bên cũng đồng ý với Dịch Tiệp: "Dịch Tiệp nói đúng đấy, dù có hối hận thì cũng chờ thi xong hết rồi hối hận sau, còn bốn môn nữa cơ mà.” Mọi người nghe xong cũng điều chỉnh lại trạng thái của mình, bắt đầu về chỗ nghiêm túc ôn tập cho các môn thi tiếp theo.
Ngày hôm sau khi thi môn Toán, quả nhiên giám thị phòng Dịch Tiệp là Quý Thanh.
Bà ta lúc nào cũng giữ vẻ mặt tự cao tự đại, khiến người ta vừa nhìn đã thấy ghét, lại còn ăn diện, trang điểm lồng lộn.
Dịch Tiệp nghĩ ai cũng có quyền theo đuổi cái đẹp, nhưng Quý Thanh thân là chủ nhiệm lớp cấp ba nhưng trông không hề nghiêm túc chút nào.
Nếu bà ta ăn mặc như thế bên ngoài trường học thì không ai nói gì, nhưng bà ta lại dám mang tất đen, đi giày cao gót trong trường học cứ như chuyện bình thường vậy.
Cô nghe nói Quý Thanh trước đây vốn không làm trong ngành giáo dục mà một lòng muốn ở lại Thâm Quyến làm việc.
Sau này, vì lớn tuổi nên bà ta bèn cưới một ông chủ ở huyện Văn, cái vị trí chủ nhiệm lớp trọng điểm chuyên Văn này cũng là nhờ người quen nên mới có được.
Thân là giáo viên cấp ba, năng lực chuyên môn của bà ta vẫn có, nhưng đáng tiếc là đạo đức nghề nghiệp không ra gì.
Dịch Tiệp chỉ nhìn thoáng qua bà ta rồi thôi, bây giờ chuyện cần tập trung là kỳ thi này.
Sau khi phát đề, Dịch Tiệp nhận ra đề thi lần này hơi dài, phải biết phân chia thời gian hợp lý mới làm kịp.
Đề bài tuy khó nhưng về cơ bản đều là những dạng đề mà thầy Lý đã giảng trong khóa học toàn diện, nếu không cũng là dạng đề tương tự mà Dịch Tiệp từng làm qua, cho nên cô làm bài xem như cũng thuận lợi.
Số lượng câu hỏi rất nhiều, giấy nháp và bài thi của Dịch Tiệp về cơ bản đều kín chữ.
Chuyện phiền nhất là trong quá trình thi, Quý Thanh cứ đi qua đi lại giữa các dãy bàn bằng đôi giày cao gót đó, rất ảnh hưởng mạch suy nghĩ, may là Dịch Tiệp không phải người dễ dàng bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh, hơn nữa nhờ vào công dụng của Viên Thuốc Tỉnh Táo nên cô có thể nhanh chóng mặc kệ âm thanh này.
Mấy giây trước khi chuông hết giờ vang lên, Dịch Tiệp đã soát lại xong tất cả câu trả lời.
Sau khi kiểm tra lại phép tính, cô có linh cảm điểm bài thi lần này của mình sẽ rất cao.
Sau khi chuông vang lên, tất cả mọi người đều ngừng viết.
Đang lúc thu bài, bỗng Quý Thanh hét to: “Cô kia làm gì đó, bảo ngừng bút rồi sao còn viết!”
Dịch Tiệp quay đầu lại nhìn, là một bạn học lớp thường.
Bạn học kia trông sợ hãi thấy rõ: “Thưa cô, em viết tên ạ.” Bành Nga Nhụy là người thu bài cũng gật đầu đồng tình với bạn học kia.
Không ngờ Quý Thanh hoàn toàn không để ý đến chuyện đó: “Cô không viết tên là chuyện của cô, không hiểu tất cả ngừng bút là gì à? Thi vào đại học làm gì có giờ cho cô viết tên, còn cô nữa, gọi cô đi thu bài bạn mà lại bao che bạn học như này đây à?”
Bành Nga Nhụy hơi run lên, không nói lời nào.
Quý Thanh nhìn số báo danh của hai người: “Thí sinh số báo danh 40, hủy bỏ thành tích trong kỳ thi này của cô.
Thí sinh số báo danh 33, trừ mười điểm kết quả thi môn này, xem như cảnh cáo.”
Dịch Tiệp tức đến bật cười, tuy rằng bạn học sinh này viết tên sau khi chuông reo là không đúng, nhưng đa số các kỳ thi quy mô cấp trường thế này không cần xử phạt nghiêm trọng như vậy.
Đây rõ ràng là bỏ qua tấm lòng học tập của học sinh, thậm chí là sử dụng địa vị của mình để bắt ép, giờ hai cô gái đều đang rưng rưng sắp khóc.
Dịch Tiệp không nhịn nổi nữa, cô lên tiếng: “Thưa cô, không cần phải làm vậy chứ ạ? Đây chỉ là cuộc thi thử do trường học tổ chức, hơn nữa bạn ấy viết ngay sau khi chuông reo chỉ một hai giây mà thôi.
Cô xử phạt tương đương với mức gian lận trong thi cử như vậy có phải hơi quá đáng không ạ?”
Quý Thanh xoay người về phía phát ra âm thanh, nhìn sang Dịch Tiệp, ánh mắt tràn ngập sự tức giận: “Làm sao? Một học sinh như cô còn dám nghi ngờ quyết định của giáo viên à?”
Dịch Tiệp nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Không phải là học sinh nghi ngờ giáo viên đâu ạ, chỉ là em cảm thấy nên đứng ra nói lên sự thật mà thôi.”
Quý Thanh nghe vậy càng tức giận thêm: “Hay cho câu nói lên sự thật.
Cô bênh vực hai đứa này như vậy, chẳng lẽ cô cũng đang chột dạ sao?”