Lúc này trong văn phòng đã có rất nhiều thầy cô, chủ yếu là các giáo viên của phòng giáo dục chính trị.
Ngồi ở vị trí trung tâm là một người đàn ông bụng phê, không ai khác chính là phó hiệu trưởng Lý Hữu Vi.
Dịch Tiệp cũng chẳng có ấn tượng gì tốt về lão.
Chồng của Quý Thanh là cháu trai của lão, chính lão là người đã giúp bà ta trở thành giáo viên chủ nhiệm của lớp chọn.
Nghe nói lão còn xếp con mình vào lớp của Quý Thanh, nhưng lúc Dịch Tiệp vào lớp 433 thì nghe tin con trai lão đã chuyển sang tỉnh khác.
Bạn học sinh lớp thường Trần Thiến cùng giáo viên chủ nhiệm của bạn cũng đã có mặt ở đó.
Lão Hà vừa đưa hai người vào đã nói ngay: "Mọi người đã đến đủ rồi, chúng ta bắt đầu cuộc họp nhé."
Lý Hữu Vi tằng hắng một cái: “Tôi vừa hỏi thăm mọi người, cũng đã nắm được đại khái chuyện ngày hôm nay.
Cách xử lý của cô Quý không có gì sai cả.
Việc học sinh không được làm bài sau khi chuông reo đã được quy định rõ ràng rồi, không thể chỉ vì đây là kỳ thi giữa kỳ mà bỏ qua điều này.
Mọi người phải nhận thức được nếu giờ chúng ta bỏ qua chuyện này sẽ nuôi dưỡng ý thức sai trái cho học sinh, như vậy sau này người bị hại cũng là các em mà thôi.
Tất nhiên, cô Quý đã có những hành động và lời nói không đúng mực, nhưng đó là do bị hành vi khiêu khích công khai của bạn học Dịch Tiệp chọc giận cô ấy.
Về tình thì có thể tha thứ được, nhưng Dịch Tiệp à, em là một học sinh, dù cho cô Quý không dạy em, em cũng phải biết thế nào là tôn trọng cơ bản với thầy cô chứ? Chẳng lẽ trường học dạy em hành xử như vậy sao?”
Lão Hà rõ ràng rất tức giận trước lời quật lại của lão, nhưng chưa kịp nói gì thì Dịch Tiệp đã lên tiếng: "Thưa thầy hiệu phó, với tư cách là một học sinh thế hệ mới, em cho rằng chỉ người có tấm lòng ngay thẳng thì mới có thể tạo ra văn chương ngay thẳng, sở dĩ em làm như vậy là vì em làm đúng với những gì trái tim em mách bảo.
Cô ấy là giáo viên không có nghĩa là cô ấy sẽ luôn đúng.
Chính vì tôn sư trọng đạo nên em mới càng phải lên tiếng khuyên nhủ cô ấy khi cô ấy làm sai, tránh để những sai lầm đáng tiếc hơn nữa xảy ra.
Hơn nữa, hiện giờ việc phá án cũng không hề chú trọng tội liên đới, cô Quý lại muốn dùng lý do bao che khiến Bành Nga Nhụy không dưng bị trừ mười điểm, đến khi em đặt ra nghi vấn lại trực tiếp chụp cho em cái mũ làm sai chột dạ, chẳng lẽ một giáo viên không tin tưởng học sinh như vậy không đáng bị chất vấn sao ạ? Chẳng lẽ đã bị bất công là phải im lặng chịu đựng sao? Chẳng lẽ công bằng chính trực trong quy định coi thi là giả sao? Bạn học kia viết bài sau khi chuông reo bị trừ mười điểm cũng đã có tác dụng cảnh cáo rồi, tại sao lại phải hủy bỏ điểm thi tất cả các môn của bạn ấy? Hình phạt như thế không phải là quá đáng lắm sao ạ? Trong thời điểm này, không phải giáo viên càng nên thể hiện vai trò dẫn đường của mình sao? Việc cứ khăng khăng trách phạt nặng nề, đưa ra hình phạt vừa vô tình vừa vô lý là phù hợp với quan niệm giáo dục của thời đại mới sao ạ?”
Lý Hữu Vi bị bài phát biểu thao thao bất tuyệt của Dịch Tiệp làm choáng váng, sau đó lão giận tím mặt, thật là lố bịch, lẽ nào học sinh bây giờ đều xấc xược như vậy à?
"Cô đúng là không biết trên dưới gì cả! Thầy Hà, anh xem học sinh tốt mà anh dạy kìa!”
Lão Hà lại vui mừng trong lòng, thản nhiên đáp: "Tôi nghĩ Dịch Tiệp nói rất đúng.
Không có gì là không đúng cả.
Công bằng chính trực không chỉ dành cho học sinh mà còn cho cả giáo viên nữa."
"Anh!" Lý Hữu Vi còn muốn cãi tiếp.
"Tôi thấy những gì bạn học Dịch Tiệp vừa nói đúng lắm." Một giọng nói vang lên cắt ngang lời lão, chỉ thấy một người đàn ông lớn tuổi nho nhã đoan chính bước vào phòng, là thầy hiệu trưởng Lăng Cẩn của trường cấp ba Minh Đức.
Dịch Tiệp biết ông.
Các giáo viên đều đứng dậy chào ông.
Dịch Tiệp cũng cúi đầu chào.
Hiệu trưởng Lăng hòa nhã đỡ Dịch Tiệp dậy: "Em là Dịch Tiệp à? Thầy đã nghe thầy Hà kể về em rồi.
Quả nhiên là một học sinh tài năng và nhanh nhạy, xứng đáng với vị trí đại diện học sinh xuất sắc của trường ta.”
Lý Hữu Vi và Quý Thanh nghe hiệu trưởng Lăng nói vậy thì mặt tái mét.
Lý Hữu Vi cười gượng hỏi: "Hiệu trưởng, không phải thầy đi họp rồi sao?”
Hiệu trưởng Lăng liếc lão một cái: "Thời gian họp bị dời đến chiều mai, tôi về đúng lúc nghe nói có chuyện nên qua xem, tránh tình trạng xử lý bất công xảy ra.”
Lý Hữu Vi đã biến sắc, nhưng vẫn vờ thoải mái nói: "Thầy xem kìa, làm gì có chuyện đó chứ? Mọi người đều đang trình bày lý lẽ cho nhau nghe mà thôi.”
Hiệu trưởng Lăng chẳng đáp lời, ông đi đến trước mặt mọi người, lên tiếng giải quyết dứt khoát: "Chuyện lần này tôi có quyết định như sau: Bạn học Trần Thiến quả thật đã vi phạm quy định của kỳ thi nên sẽ bị trừ mười điểm và bị khiển trách trước toàn trường để răn đe các học sinh khác.
Còn bạn học Bành Nga Nhụy và Dịch Tiệp, mỗi người phải viết một bản tường trình dựa trên tình hình thực tế mà nộp cho thầy Hà.
Về phần cô Quý Thanh, cô cũng có nhiều vấn đề cần phải cải thiện.
Dù trong hoàn cảnh nào, cô cũng phải cân nhắc tình huống dựa trên lập trường của các em học sinh, học cách tôn trọng học sinh, đừng để các em và phụ huynh có tâm lý sợ hãi, thất vọng đối với trường học.
Cô cũng làm một bản tường trình gửi cho tôi, nếu còn tái phạm, nhà trường sẽ có lập tức ghi tội.
Mọi người còn dị nghị gì nữa không, có ý kiến khác xin mời nói ra.”