Quý Thanh nghe vậy thì vẻ mặt cực kỳ căm tức, nhưng sau khi nhận được ánh mắt ám chỉ của Lý Hữu Vi, bà ta chỉ có thể cúi đầu đồng ý.
Mọi người đều đồng ý với quyết định của hiệu trưởng, Dịch Tiệp cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi văn phòng cùng thầy Hà, Dịch Tiệp không nhịn được hỏi: "Thầy ơi, thầy gọi thầy hiệu trưởng đến phải không ạ?"
Lão Hà trừng mắt với cô một cái: “Thông minh quá nhỉ!”
Dịch Tiệp cười tí tởn trả lời: “Đương nhiên là do có thầy giỏi mới có thể dạy ra được một học sinh thông minh chứ ạ! Thưa thầy, bản tường trình em viết ít chữ thôi được không ạ?”
Bành Nga Nhụy đương nhiên cũng rất để ý đến chuyện này, ánh mắt mong đợi nhìn về phía lão Hà.
Lão Hà ra vẻ nghiêm túc lắm, gằn từng chữ: “Năm trăm chữ cho tôi, một chữ cũng không được thiếu.”
Dịch Tiệp sờ sờ mũi, ngoan ngoãn đáp vâng rồi vội kéo Bành Nga Nhụy chạy đi mất.
Khi trở về lớp, các bạn đều lo lắng vây quanh Dịch Tiệp hỏi han tình hình.
Dịch Tiệp còn chưa kịp nói gì thì Bành Nga Nhụy đã bắn như súng liên thanh, kể lại sự việc từ đầu đến cuối, đủ bốn phần khai, thừa, chuyển, hợp sinh động như thật, làm cho Dịch Tiệp cũng phải nghi ngờ đây có phải là cùng một người với người ngoan ngoãn như con chim cút trong văn phòng khi nãy không?
Mọi người nghe mà nhiệt huyết sôi trào, Vạn Hạc Phi reo to: “Dịch Tiệp, quá đỉnh!”
Ngay sau đó, không ít con trai trong lớp cũng ồn ào theo, con gái cũng từ từ gia nhập chuyện này, làm Dịch Tiệp sượng cả người.
May là nhờ vậy, điểm năng lượng lại tăng!
Như vậy xem ra, lần này cô lại kiếm hời nữa rồi.
Các bạn trong lớp thảo luận về việc này với vẻ nhiệt tình chưa từng thấy, có lẽ do có nhiều vấn đề đối lập giữa học sinh và giáo viên nên tất nhiên khiến họ dễ đồng cảm hơn.
Dịch Tiệp đã hoàn toàn nổi tiếng trong trường, không chỉ các bạn cùng khối biết cô mà cả những khối khác cũng ít nhiều đã nghe về cô rồi.
Trâu Khải Minh thầm cảm thán, mắt nhìn người của mình quả không sai mà.
Ngày hôm sau trên đường về nhà nghỉ lễ, Dương Văn Quân liên tục phàn nàn về Quý Thanh.
Có trời mới biết, tối hôm qua ở ký túc xá họ đã thảo luận gần như cả đêm, cô nàng thật sự tràn đầy năng lượng.
Dịch Tiệp tung ra chiêu cuối: "Lần này cậu thi thế nào, cậu đã so đáp án chưa?"
Dương Văn Quân im lặng như gà, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Lần này đề thi thực sự quá khó, nhất là môn Toán, tưởng đâu giết chết tớ luôn rồi."
Dịch Tiệp xoa đầu cô ấy: "Cậu đừng lo, cậu không làm được thì người khác cũng không làm được, đề càng khó thì càng dễ vượt qua mà."
Dương Văn Quân mở to đôi mắt đẫm lệ hỏi Dịch Tiệp: "Vậy cậu có làm được không?"
Dịch Tiệp cười gian xảo: "Tớ á, tất nhiên là tớ làm được rồi!"
Dương Văn Quân tức giận, lập tức ra tay cù lét Dịch Tiệp khiến cô liên tục xin tha.
Bố Dương nhìn hai người đùa giỡn qua gương chiếu hậu, ngâm nga một bài hát vui vẻ.
Trường cấp ba Minh Đức chỉ có năm ngày nghỉ lễ Quốc khánh, trong khi học sinh tiểu học vô lo vô nghĩ Dịch Thần lại được nghỉ bảy ngày.
Dịch Tiệp ghen tị đến rơi nước mắt, không được nghỉ thêm hai ngày khiến lòng cô đau như cắt.
Nhưng Dịch Tiệp vẫn rất hào hứng với kỳ nghỉ này, không chỉ vì chị họ đang học đại học về nhà, mà dì Cả và dượng Cả cũng định đưa cả nhà đến thành phố C chơi vài ngày, cuối cùng cô cũng có thể gặp mẹ rồi!
Mọi người đều đồng ý bằng cả hai tay, mặc dù trong tuần lễ vàng Quốc khánh chỗ nào cũng đông đúc, nhưng không gì có thể ngăn cản niềm đam mê du lịch của người dân trong nước vào những ngày lễ này được.
Chị họ Lý Bội Bội rủ rê Dịch Tiệp lên kế hoạch đi chơi, Dịch Thần cũng đứng bên cạnh góp vui.
"Chúng ta có thể đến công viên nước này chơi, trông khá ổn, mới mở năm nay." Lý Bội Bội đưa điện thoại cho Dịch Tiệp xem ảnh.
"Công viên nước này lâu lắm mới thay nước một lần, trẻ con thường tè bậy trong đó, hơn nữa các trò chơi vừa đắt vừa không vui." Dịch Tiệp lập tức phản đối, cô nhớ sau này ở công viên nước này còn xảy ra tai nạn chết đuối, không nên đi.
"Trời ơi, bẩn vậy à, thôi không đi nữa." Lý Bội Bội kêu lên, sau đó phản ứng lại, cô ấy nhìn Dịch Tiệp với vẻ nghi ngờ: "Sao em biết? Em từng đến đấy à?"
Dịch Tiệp cười ngượng ngùng: "Ha ha, không phải em mà là bạn cùng lớp em đi rồi về phàn nàn với người khác nên em nghe được, dù sao thì cũng đừng đi."
Lý Bội Bội than phiền: "Ôi, thành phố C chẳng có gì vui cả, chị thấy chỉ có chỗ này là có vẻ thú vị thôi."
Dịch Tiệp suy nghĩ một lúc: "Chúng ta có thể đi du lịch quanh đây! Có một thị trấn du lịch mới phát triển, em thấy quảng cáo trên tivi, tên là thị trấn nhỏ Lạc Du, cách trung tâm thành phố không xa, lái xe hai tiếng là tới.
Ở đó có lễ hội ẩm thực chợ đêm và các hoạt động vui chơi, có nhiều chỗ để chụp ảnh, gần đó còn có cánh đồng hoa và vườn dâu nữa!"