Sau này, thị trấn nhỏ Lạc Du phát triển thành một điểm đến không thể bỏ qua ở thành phố C, nhiều chương trình tạp kỹ và phim truyền hình đã quay ở đây.
Mắt Lý Bội Bội mở to: "Chỗ này có từ khi nào vậy, để chị tra thử, nghe em nói thì có vẻ khá được đấy."
Dịch Thần nghe thấy có các hoạt động vui chơi thì sáng mắt lên, cậu nhóc nhìn hai chị với vẻ hy vọng.
Lý Bội Bội tìm kiếm thông tin điện thoại một lúc rồi vui vẻ đồng ý đến đó vài ngày, nếu có thời gian thì có thể vào thành phố mua sắm và ăn uống, hai việc đều không bị ảnh hưởng gì.
Dịch Thần reo hò, đầy mong đợi vào chuyến đi sắp tới.
Sau bữa trưa, Lý Bội Bội triệu tập cả nhà để họp bàn về chuyến đi.
Sáng mai dượng Cả sẽ lái xe, đi xe riêng sẽ tiện hơn, chủ yếu là vì từ Huyện Văn đến thành phố C chỉ mất ba tiếng lái xe nên vô cùng thoải mái.
Dịch Tiệp chỉ mất mười phút để thu dọn hành lý.
Bây giờ cô là một học sinh nghèo rớt mồng tơi nên không có bất kỳ sản phẩm dưỡng da và mỹ phẩm nào, thậm chí cô còn không dùng sữa rửa mặt, cô chỉ dựa vào tuổi trẻ để giữ gìn nhan sắc mà thôi.
Tất nhiên, dựa vào kinh nghiệm trước đây, Dịch Tiệp nhận ra chỉ cần chống nắng kỹ thì sau này dùng các sản phẩm dưỡng da muộn cũng không sao, bây giờ collagen nhiều nên không cần tăng thêm gánh nặng cho da làm gì cả.
Ban đầu cô định giúp Dịch Thần thu dọn đồ đạc, nhưng cậu nhóc lại nghiêm túc nói với cô: "Cô giáo bảo việc của mình phải tự làm ạ."
Dịch Tiệp xoa đầu cậu nhóc: "Vậy em dọn xong rồi tối chị sẽ kiểm tra nhé."
Dịch Thần đứng thẳng lưng, vỗ ngực: "Chị yên tâm đi, giao cho em thì không có vấn đề gì đâu ạ."
Dịch Tiệp không có việc gì làm nên bắt đầu nghĩ về việc khó khăn nhất hiện nay, cô chưa dịch được một từ nào trong bài diễn thuyết tiếng Anh cả.
Mấy ngày tới phải đi du lịch nên chắc không có nhiều thời gian để viết, vì vậy hôm nay cô phải dành nhiều thời gian hơn để làm.
Cô cố gắng không mắc lỗi, viết cấu trúc câu đẹp và phức tạp hơn, sau đó luyện thêm nói, vượt qua vòng sơ tuyển chắc không có vấn đề gì.
Dịch Tiệp tập trung viết bài, vừa tra từ điển vừa tìm kiếm thông tin trên máy tính, cô cứ ngồi như vậy cho đến tận giờ ăn tối mới gần như viết xong bản nháp, chắc chắn sau này còn phải sửa lại, cần tìm người chuyên nghiệp giúp mới yên tâm.
"Tiểu Tiệp, đừng viết nữa, ra ăn cơm đi, sao em chăm chỉ thế?" Lý Bội Bội gọi to từ phòng khách.
Cô nghe thấy dì Cả mắng cô ấy: "Con tưởng Tiểu Tiệp lười học như con à? Tiểu Tiệp chăm chỉ, tự giác và thông minh, là học sinh đứng đầu khối của trường, còn con mới là đứa khiến mẹ không yên tâm đấy."
Lý Bội Bội lẩm bẩm: "Dù không yên tâm thì mẹ cũng chỉ có một đứa con gái cưng này thôi mà."
Dì Cả cười mắng cô ấy mặt dày, Dịch Tiệp vừa bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này.
Mọi người nói chuyện cười đùa, ăn tối xong, Dịch Tiệp về phòng tiếp tục cố gắng.
Lý Bội Bội nằm trên giường cầm điện thoại lướt Weibo một cách nhàm chán: "Tiểu Tiệp, em đúng là vô vị mà.
Em nghe chị nói này, đọc sách nhiều quá sẽ bị ngốc đấy."
Dịch Tiệp bất lực nhìn chị họ nằm trên giường không hề giữ hình tượng: "Được rồi, được rồi, chờ em viết xong đoạn này thì em sẽ chơi với chị, em thật sự có việc phải làm mà." Lý Bội Bội đành phải tự chơi game một mình.
Khi Dịch Tiệp hoàn thiện bản thảo và thêm một số nội dung, cô phát hiện Lý Bội Bội đã ngủ thiếp đi rồi.
Lý Bội Bội lớn hơn Dịch Tiệp bốn tuổi, cô ấy là kiểu người có khuôn mặt chán đời mà người ta hay nói sau này, trông vô cùng cá tính và cuốn hút.
Dượng Cả trông bình thường và chất phác, nhưng gen của nhà họ Trương rất tốt, mẹ và dì Cả lúc trẻ đều là mỹ nhân nổi tiếng khắp vùng.
Đặc biệt là mẹ cô, đại diện cho vẻ đẹp sắc sảo, còn dì Cả lại giống ông ngoại hơn, mang vẻ đẹp tao nhã.
Chị họ Lý Bội Bội trước đây luôn là người mà Dịch Tiệp ngưỡng mộ, gia đình hạnh phúc, mặc dù cô ấy chưa từng đạt được thành tựu lớn nào, nhưng cô ấy chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc.
Vì cô ấy là con một nên dì Cả và dượng Cả đều nâng như trứng hứng như hoa.
Ngoài việc từng bị tổn thương trong tình cảm nên luôn từ chối kết hôn, cô ấy không có gì phải lo lắng hết, sau này có thể giúp cô ấy tránh được những điều không vui trong tình cảm.
Có lẽ Dịch Tiệp nhìn quá lâu, Lý Bội Bội cảm nhận được nên mở mắt ra: "Em làm xong rồi à? Chị đợi buồn ngủ chết đi được, chị vừa xem được một video hài lắm, em mau xem đi, chị không thể cười một mình được."
Dịch Tiệp cười tít mắt: "Được."
Hai người ồn ào đến hơn mười hai giờ, sau khi rửa mặt xong thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.