Tám giờ hơn buổi sáng, dì Cả gọi mọi người dậy ăn sáng để lên đường trước mười giờ.
Dịch Thần nhanh chóng ăn xong bữa sáng, đeo ba lô đã xếp gọn hành lý vào rồi ngồi trên ghế sô pha háo hức đợi chờ.
Thật ra mọi người đều đang đợi cô nàng xinh đẹp Lý Bội Bội đang trang điểm trước gương, dì Cả nói: "Con không trang điểm trông đẹp hơn nhiều, ngày nào cũng bôi trát lên mặt trông như mông khỉ ấy."
Lý Bội Bội không vui đáp lại: "Do mẹ không hiểu thôi.
Bố, bố nói xem con có đẹp không?" Dượng Cả cười to nói đẹp, dì Cả lườm hai người.
Lề mề đến gần mười giờ cuối cùng cũng ra khỏi nhà, trong lúc đó Dịch Tiệp kiên quyết từ chối yêu cầu trang điểm của chị họ, Lý Bội Bội nhìn mặt cô rồi liên tục cảm thán phí của trời.
Dịch Tiệp làm như không nghe thấy, liếc nhìn đôi lông mày ngang kiểu Hàn Quốc và son môi màu hồng neon của chị họ, tiện tay thoa thêm một ít kem chống nắng giá rẻ cho mình.
Hơn ba tiếng lái xe trôi qua nhanh chóng trong tiếng cười đùa và âm nhạc.
Hai giờ chiều, mọi người đến điểm dừng chân đầu tiên: Dưới tòa nhà ký túc xá nhân viên của Trương Bội Dao.
Trương Bội Dao biết chị Cả sẽ đưa Dịch Tiệp và mọi người đến thành phố C để nghỉ lễ Quốc khánh thì vui suốt cả đêm.
Từ Tết đến giờ, gần nửa năm rồi bà chưa gặp các con, không biết chúng gầy đi hay tăng cân nữa.
Trương Bội Dao nhận được điện thoại của chị Cả nói sắp đến nơi thì vội vàng dọn dẹp qua loa rồi chạy xuống chờ.
Dịch Tiệp mở cửa xe ra lập tức nhìn thấy mẹ khi còn trẻ, khuôn mặt chưa có những nếp nhăn do lo lắng cho con cái quanh năm, tóc vẫn đen mượt, mặc dù trông bà hơi mệt mỏi nhưng vẫn xinh đẹp vô cùng.
Dịch Tiệp lao vào vòng tay mẹ như chim non về tổ: "Mẹ ơi!"
Dịch Thần cũng chạy theo sau, khóe mắt Trương Bội Dao hơi cay cay: "Ôi, ôi, Tiểu Tiệp gầy đi rồi, con học hành vất vả lắm phải không? Con nhất định phải ăn uống đầy đủ, mẹ sẽ cho con thêm tiền tiêu vặt, đừng bỏ đói bản thân nhé."
Dịch Thần sốt ruột chỉ vào bản thân: "Mẹ, còn con thì sao?"
Trương Bội Dao véo cái má đầy thịt của Dịch Thần: "Thần Thần của chúng ta vẫn đáng yêu và đẹp trai lắm, mẹ rất vui khi gặp con, mẹ nhớ các con lắm."
Dịch Tiệp ôm mẹ chặt hơn, con cũng nhớ mẹ lắm, mẹ ơi, sau này con sẽ không bao giờ làm mẹ giận nữa, con muốn mẹ trở thành người mẹ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Ba mẹ con trao nhau những cái ôm ấm áp, dì Cả và mọi người không đến làm phiền.
Sau đó Trương Bội Dao mới nhớ ra, dẫn hai con đến chỗ chị Cả cảm ơn: "Chị Cả, anh rể, cảm ơn anh chị đã chăm sóc tốt Tiểu Tiệp và Thần Thần, em thật sự..." Bà nghẹn ngào.
Dì Cả vỗ vai em gái: "Em làm gì vậy, lâu lâu mới gặp nhau thì phải vui vẻ lên chứ, em đừng khóc, chị không thích đâu."
Trương Bội Dao bình tĩnh lại: "Đúng vậy, đúng vậy, em nghĩ sai rồi."
Họ định tìm một nhà hàng để ăn, suốt dọc đường Dịch Tiệp cứ bám lấy Trương Bội Dao, kể tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian này.
Mặc dù chị Cả đã kể với bà về sự xuất sắc của con gái, nhưng khi nghe Dịch Tiệp kể chi tiết, bà vẫn cảm thấy vô cùng tự hào.
Dịch Thần cũng tranh thủ kể việc bài tập về nhà nhiều lần được giáo viên khen, nhật ký đọc sách của cậu nhóc không chỉ được gia đình khen mà cô giáo còn lấy làm mẫu cho cả lớp xem nữa.
Trương Bội Dao nghe xong thì nghĩ, hai năm tới khổ thì cứ khổ đi, bọn nhỏ giỏi giang như vậy, khổ nữa cũng đáng mà.
Cuối cùng, họ chọn một nhà hàng đặc sản trông sạch sẽ và gọn gàng, hương vị khá ngon, mọi người đều hài lòng tấm tắc.
Khi thanh toán, mẹ và dì Cả tranh nhau trả tiền, nhưng dượng Cả đã nhanh tay thanh toán trước.
Trương Bội Dao cảm thấy áy náy, nghĩ lần sau bà sẽ mời lại.
Buổi tối, Dịch Tiệp muốn về ký túc xá nhân viên ngủ cùng mẹ, cô có nhiều chuyện muốn nói với mẹ và muốn được ôm mẹ ngủ.
Dịch Thần là con trai nên không tiện, cậu nhóc đi với dì Cả đến khách sạn.
Vì chuyện này mà cậu nhóc còn giận dỗi một lúc, Dịch Tiệp hứa ngày mai đến thị trấn nhỏ Lạc Du sẽ cho cậu nhóc chơi thêm vài trò chơi thì cậu nhóc mới nguôi ngoai.
Ký túc xá của Trương Bội Dao là ký túc xá tập thể, không có phòng riêng thoải mái như sau này.
Bảy tám người phụ nữ trưởng thành sống chung, ít nhiều cũng có chỗ không thoải mái.
Nhưng may mà hầu hết bạn cùng phòng của mẹ đều dễ gần, họ liên tục cho Dịch Tiệp đồ ăn và khen cô xinh đẹp khiến Dịch Tiệp hơi ngượng ngùng.
Cuối cùng Trương Bội Dao phải kéo Dịch Tiệp đi tắm mới thoát ra được.
Ngủ cùng với mẹ là cảm giác mà lâu rồi Dịch Tiệp mới có lại, từ khi cô bất chấp sự phản đối của gia đình để đầu tư thì cũng ít trò chuyện với họ hơn.