Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba Tôi Dương Danh Thành Tựu


Cô nằm trên giường, lên ý tưởng cụ thể cho việc hoạt động Weibo trong giai đoạn này.
Trước đây khi lướt xem các video ngắn hoặc các trang web chia sẻ video*, cô nhìn thấy có một kiểu vlog rất phổ biến, phần lớn là các học sinh hoặc những người ôn thi thạc sĩ, công chức ghi lại quá trình học tập, luyện đề của mình, sau đó chỉnh sửa thành những video dài từ năm đến mười phút.
*Là những trang web hoặc nền tảng trực tuyến nơi người dùng có thể tải lên, xem và chia sẻ video, chẳng hạn như YouTube,...
Những video kiểu này chủ yếu là có tiết tấu mạnh, nhạc nền cần phải sôi động, ngoài ra còn cần tạo ra một bầu không khí tổng thể, chẳng hạn như chuẩn bị đồ ăn nhẹ và trái cây bên bàn, các loại văn phòng phẩm dễ thương thú vị, hoặc là các công cụ học tập sử dụng.

Tất nhiên, ánh sáng dịu nhẹ cũng rất quan trọng, tốt nhất là ánh sáng từ đèn bàn.
Cảm giác kiểu video này tạo ra sẽ khiến người xem cảm thấy gần gũi, muốn chăm chỉ như trong video.

Kiểu vlog này vô cùng phù hợp với trạng thái của cô.


Hơn nữa, bất kỳ thứ gì xuất hiện trong video, cho dù là tài liệu hỗ trợ học tập, thì đều có thể trở thành nguồn tiếp thị sản phẩm của cô.

Điều quan trọng nhất là hiện tại chưa có ai đăng video kiểu này, thậm chí xu hướng vlog vẫn còn chưa thành hình.
Cô định lấy vlog học tập làm chính, kết hợp cùng các video ghi lại cuộc sống thường ngày hoặc sở thích cá nhân, sau đó quay đăng xen kẽ nhau.
Thế là cô ghi lại nội dung video sẽ quay trước mắt có thể nghĩ tới vào ghi chú trên điện thoại, rồi liếc thấy thời gian đã muộn, thế là tắt máy đi ngủ, ngày mai khai giảng nên vẫn phải đảm bảo giấc ngủ đầy đủ.
Lần này tới trường, Dịch Tiệp lại xách theo một đống đồ, không chỉ có đồ mẹ chuẩn bị mà còn có cả đồ dì Cả chuẩn bị vào buổi sáng.

Trên đường về ký túc xá, nhìn hai tay có những vết hằn đỏ do dây của túi xách tạo ra, cô thầm cảm thán, đây chắc là gánh nặng ngọt ngào phải nhỉ?
Ký túc xá vẫn chưa có ai, chắc là vẫn chưa tới.

Thế là cô tranh thủ sắp xếp hành lý, cất chiếc vòng tay lưu niệm mua cho Dương Văn Quân ở thị trấn nhỏ Lạc Du cùng bức ảnh có chữ ký của Ôn Hinh Nhã vào túi, rồi đi đến lớp học.
Trong lớp đã có khá nhiều bạn học đến, Dịch Tiệp vừa vào cửa, mọi người lần lượt chào hỏi cô, Dịch Tiệp vừa lịch sự đáp lại vừa đi về chỗ ngồi.
Vừa mới ngồi xuống, Mạnh Khiết lập tức quay người sang hỏi cô có đi đâu chơi trong kỳ nghỉ Quốc Khánh không.

Dịch Tiệp gật đầu đáp: “Tớ không đi xa lắm, chỉ quanh quẩn xung quanh thành phố C mà thôi.”
Mạnh Khiết nghe xong thì đầy thần bí lấy ra một con ốc biển có hình dạng kỳ lạ từ trong balo đưa cho Dịch Tiệp: “Nè, tặng cho cậu.”

Dịch Tiệp không ngờ mình sẽ nhận được quà từ Mạnh Khiết, ngày thường họ chỉ thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, còn phần lớn thời gian thì đều tự mình làm việc của mình.

Ở kiếp trước cũng chỉ là quan hệ bình thường với cô.
Cô ngạc nhiên hỏi Mạnh Khiết: “Tại sao lại đột nhiên tặng quà cho tớ? Tớ… tớ không có chuẩn bị quà cho cậu, ngại quá đi.”
Mạnh Khiết thở dài: “Cậu thật là, tớ tặng quà cho cậu đâu phải vì muốn nhận lại đâu.

Chỉ vì tớ cảm thấy con ốc biển này rất đẹp, nên muốn tặng cho cậu, hơn nữa đây là do tớ nhặt được, không có tốn tiền.”
Dịch Tiệp mỉm cười: “Là do tớ nghĩ nhiều thôi, nhưng vẫn cảm ơn cậu nhé, tớ rất thích, nhất định sẽ cất giữ thật tốt.”
Mạnh Khiết gật đầu, rồi nói: “Thật ra, tớ luôn muốn làm bạn với cậu.

Tớ cảm thấy cậu ít nói còn nghĩa khí, học lại giỏi.


Nhưng tớ luôn cảm thấy bình thường cậu không thích nói chuyện lắm, dường như chỉ nói chuyện nhiều với bạn cùng phòng.”
Hoá ra là vậy, Dịch Tiệp hiểu ý của cô ấy.

Tình cảm tuổi trẻ thường rất chân thành, có gì nói nấy, thấy ai hợp thì sẽ chủ động kết bạn.
Từ khi được sống lại cho tới nay, cô dường như sống khép kín hơn nhiều, học tập đúng là việc quan trọng hàng đầu, nhưng giao tiếp xã hội cũng không thể thiếu, nếu không chuyển sang khối xã hội, cô sẽ ở lớp này ba năm, nên vẫn cần phải làm quen với mọi người.
Nghĩ như thế, cô mới thản nhiên đối mặt với Mạnh Khiết: "Nếu cậu muốn, chúng ta bây giờ chính là bạn bè rồi, tớ không phải không thích giao lưu, có thể là vì bình thường việc học quá nhiều, nên không để ý tới những điều này."
Mạnh Khiết bày tỏ đã hiểu, dù hai người ít nói chuyện, nhưng cô ấy biết Dịch Tiệp không phải là người khó gần: "Vậy quyết định thế nhé, sau này đừng tỏ ra xa lạ với tớ nữa đấy." Dịch Tiệp đảm bảo chắc chắn sẽ không như vậy nữa, Mạnh Khiết mới hài lòng tiếp tục làm bài tập.
Không biết từ lúc nào, số học sinh trong lớp ngày đã nhiều lên, sau khi Dương Văn Quân vào lớp, Dịch Tiệp tặng chiếc vòng tay lưu niệm cho cô nàng, Dương Văn Quân tỏ ra ngạc nhiên, rồi vui vẻ đeo chiếc vòng lên tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận