Trọng Sinh Về Thời Cấp Ba Tôi Dương Danh Thành Tựu


Trước khi rời đi, Vương Phong còn thử hỏi Dịch Tiệp sau này có thể cùng nhau thảo luận bài tập không.

Dịch Tiệp mỉm cười đáp: "Tất nhiên là được rồi, có đôi khi tớ cũng rơi vào ngõ cụt, tốt nhất là nên có người cùng thảo luận."
Mọi người thấy đề bài của Vương Phong được giải dễ dàng như vậy, thế là đều chạy tới trao đổi những câu sai trong bài thi với Dịch Tiệp, làm cho xung quanh bàn học Dịch Tiệp trở nên đông đúc.

Dịch Tiệp nói nhiều đến nỗi cổ họng khô rát, khó khăn lắm mới có thời gian uống nước thì Vương Vũ Sam mang bài thi môn Khoa học tự nhiên tới.
"Dịch Tiệp, cậu có thể giải thích bài này dùm tôi không? Vừa rồi tôi hỏi Từ Khải, nhưng cậu ấy cũng nói không hiểu." Vương Vũ Sam hơi ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên cậu ta hỏi bài con gái.
"Được thôi," Dịch Tiệp vốn rất cảm kích chuyện Vương Vũ Sam giúp đỡ lần trước, nên với cô việc giải thích bài tập chỉ là chuyện nhỏ.
"Cậu xem, ở đây yêu cầu tính gia tốc của quả bóng B, vậy chúng ta sẽ…" Dịch Tiệp giải thích rõ ràng cách giải và từng bước giải, Vương Vũ Sam nhanh chóng hiểu ra, biết mình sai ở đâu.
Lúc ngẩng đầu lên thấy Dịch Tiệp đang vén tóc ra sau tai, để lộ ra một bên mặt trắng như ngọc, ánh mắt thì tập trung, cậu ta cảm thấy tim mình như lỡ nhịp.


Thế là cầm lấy bài thi, cảm ơn Dịch Tiệp rồi vội vàng rời đi.
Dịch Tiệp tưởng cậu ta có việc gấp, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều thì đã có người khác đến hỏi tiếp.
Dịch Tiệp cứ thế không ngừng giải thích đề cho mọi người cho tới khi lão Hà vào lớp.
Sắc mặt lão Hà hồng hào, trên mắt và khóe miệng đều treo nụ cười: "Kỳ thi giữa kỳ lần này, mặc dù đề thi khá khó, nhưng vẫn có học sinh đạt thành tích xuất sắc, như bạn Dịch Tiệp, thật sự rất giỏi.

Đề thi lần này của chúng ta giống với Nhất Trung, điểm số của học sinh nhất khối của họ còn thấp hơn Dịch Tiệp một điểm."
Lão Hà còn chưa nói xong, thì cả lớp đã vỗ rần rần, thật khiến người ta hả hê mà.

Học sinh trường cấp ba cơ sở 1 của huyện Văn luôn coi thường học sinh trường khác, nhưng lần này nhất lớp của họ lại đè bẹp nhất khối của họ, để xem họ còn gì để kiêu ngạo.
Lão Hà giơ tay lên ra hiệu im lặng: “Các em cần phải học hỏi thêm từ Dịch Tiệp, giờ tự học tối nay, Dịch Tiệp sẽ chia sẻ kinh nghiệm học tập với mọi người, để các em cùng tham khảo.

Thầy đã chuẩn bị một món quà nhỏ, lát nữa Dịch Tiệp tới phòng làm việc của thầy một chuyến nha.

Ngoài Dịch Tiệp, thì các bạn như Hoàng Tình, Viên Tinh Ngữ…cũng rất giỏi, chỉ là ba người đứng đầu lớp đều là bạn nữ, các bạn nam phải cố gắng hơn mới được.

Bên cạnh đó thầy cũng muốn phê bình một số em, thầy không nêu tên cụ thể, nhưng trong lòng bản thân các em chắc cũng đã tự biết.

Thầy đã nói ngay từ đầu rằng cấp ba này phải dựa vào sự tự giác của các em, các em bỏ ra bao nhiêu công sức, thì sẽ thu được bấy nhiêu kết quả.


Đừng giữ thái độ hời hợt nữa, nếu không người hối hận sẽ là bản thân các em nếu như các em vẫn không hành động, đừng để thầy thất vọng hoàn toàn về các em.”
Vẻ mặt Tưởng Viện sượng ngắt, nắm chặt bài thi môn Toán đến nhăn nhúm trên bàn, với số 67 trên đó cực kỳ bắt mắt.

Chắc là do bận với việc gửi bản thảo trong khoảng thời gian trước nên mới không thi tốt, lần sau phân rõ giữa việc chính và phụ là được.

Nhỏ căm hận liếc Dịch Tiệp một cái.
Dịch Tiệp theo lão Hà tới phòng làm việc, lão Hà vui vẻ đưa quyển vở luyện chữ và vài quyển vở trên bàn cho cô: “Thầy đã đặc biệt chọn quyển vở luyện chữ này cho em, chữ em bây giờ rất ngay ngắn và nắn nót, nhưng thiếu sự dứt khoát, nên hãy luyện theo quyển vở này nhiều hơn.

Điểm hình thức trình bày bài thi cũng rất quan trọng, mấy quyển vở này em hãy cầm về làm sổ tay, lần sau tiếp tục cố gắng hơn.”
Dịch Tiệp vui vẻ nhận lấy quà, lão Hà thật đúng là suy nghĩ chu đáo mọi mặt cho mình.
Cô nhân tiện nói với lão Hà chuyện mình muốn sử dụng máy ghi âm lặp lại để luyện nói trong giờ tự học và lớp đọc buổi sáng vào khoảng thời gian sắp tới.


Lúc đầu lão Hà không tán thành lắm, nhưng sau khi biết Dịch Tiệp đang chuẩn bị cho cuộc thi, thế là giơ hai tay đồng ý.

Bảo cô đừng có gánh nặng tâm lý, cứ yên tâm tập luyện.
Sau khi Dịch Tiệp rời khỏi phòng làm việc, lão Hà thầm nghĩ có những học sinh thật sự sinh ra là đã xuất sắc, không cần mình lo lắng khi làm bất cứ chuyện gì, có thể làm mọi thứ đến mức hoàn hảo.

Ông ấy bắt đầu mong đợi rằng liệu mình có thể dẫn dắt ra một sinh viên của một trường đại học hàng đầu không.
Chiều hôm đó, các thầy cô bộ môn giải đề, nhưng các học sinh nhận thấy có nhiều câu hỏi thầy cô giải ra lại không chi tiết dễ hiểu như cách giải của Dịch Tiệp, nên càng thêm khâm phục cô.

Sau này vẫn là nên nhờ Dịch Tiệp dạy nhiều hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận