Vì ánh mắt Dịch Tiệp nhìn giáo viên quá cháy bỏng, lại còn ghi chép rất nghiêm túc nên bị gọi trả lời một hai câu hỏi, Dịch Tiệp quyết định sau này sẽ ít nhìn giáo viên hơn.Kỳ nghỉ đến rất nhanh, kì nghỉ dành cho khối lớp mười của trường cấp ba Minh Đức kéo dài trong mười lăm ngày, buổi sáng nghỉ, trước giữa trưa ngày kia lại quay về trường học, xấp xỉ tầm hai ngày.
Dịch Tiệp thu dọn hành lý xong thì đi ra cổng trường cùng với Dương Văn Quân, bố của Dương Văn Quân sẽ lái xe tới đón cô nàng, Dịch Tiệp ngại ngùng chuẩn bị đi ké.
Bởi vì bố của Dương Văn Quân vẫn chưa tới, Dịch Tiệp rủ rê Dương Văn Quân đi vào hiệu sách bên cổng trường.
Cô chọn ba cuốn tài liệu tham khảo, lần lượt trong đó là Luyện Bài Tập Toán Mở Rộng Ngoài Giờ Học, Luyện Đọc Tiếng Anh Chuyên Nghiệp và Luyện Tập Tư Duy Giải Đề Vật Lý, đây là các môn trọng tâm mà cô muốn đột phá trong giai đoạn bây giờ.
Chỉ có ba cuốn sách đó thôi mà đã đào rỗng ví tiền của cô rồi, vẫn phải trả giá với ông chủ một hồi rồi mới mua đó.
Dương Văn Quân mua một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, lén giấu ở trong cặp, Dịch Tiệp khuyên vài câu nhưng cô nàng không thèm để ý.
Dịch Tiệp định sau này sẽ thường xuyên nhắc nhở cô nàng nhưng cũng không thể quá mức, là bạn bè mà cứ hay dạy bảo người ta sẽ thấy rất phiền, bình thường cứ dẫn dắt cô nàng nhiều hơn là được.
Dương Văn Quân thấy Dịch Tiệp chỉ mua toàn sách tài liệu tham khảo thì bội phục cô vô cùng, gật đầu lia lịa: “Tớ phát hiện ra mấy ngày nay như thể cậu đột nhiên thay đổi hoàn toàn rồi ấy, không còn thích chơi bời, ngủ sớm dậy sớm, lại còn chăm chỉ nghiêm túc học tập nữa chứ, cứ như bị ma nhập vậy.”
Dịch Tiệp bị vẻ mặt của cô nàng chọc cười, chẳng phải đúng là bị ma nhập sao? Linh hồn hiện tại nằm trong cơ thể này của mình quả thật đúng là hồn ma mà.
Nghĩ thế, cô làm mặt quỷ với với Dương Văn Quân: “Tớ là hồn ma đấy, thích loại người có cơ thể trắng trẻo mềm mại như cậu lắm, kiểu gì tớ cũng sẽ cướp xác của cậu mà thôi.”
Dương Văn Quân liếc mắt xem thường, còn tặng kèm theo một câu trẻ con cho Dịch Tiệp, Dịch Tiệp sờ mũi.
Bố của Dương Văn Quân đã đến cổng trường, cô nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy xe nhà mình, kéo Dịch Tiệp chạy đến trước cửa xe, kéo cửa sau ra rồi trèo lên ghế ngồi.
Xe Audi, xem ra gia cảnh của Tiểu Dương cũng khá giả, trước kia cô cũng không biết nhiều về mấy cái này.
Phải biết rằng vào năm 2012, ở trong một thị trấn nhỏ, không phải nhà nào cũng có xe ô tô, hơn nữa thương hiệu ô tô cũng là những loại có giá thành tương đối phải chăng như Volkswagen.
Dương Văn Quân vừa lên xe đã nhờ bố của cô nàng thuận đường đưa Dịch Tiệp về nhà, bố Dương vui cười hớn hở đồng ý.
Dịch Tiệp ngoan ngoãn chào hỏi, còn đọc luôn cả địa chỉ nhà cũ của dì Cả ra.
Mẹ vẫn chưa về trước, được nghỉ học thì Dịch Tiệp sẽ về nhà dì Cả.
Thị trấn không lớn, ba người còn chưa nói được mấy câu thì Dịch Tiệp đã đến nơi, sau khi nói tiếng cảm ơn với bố Dương, Dịch Tiệp đi xuống.
Năm 2015 nhà dì Cả mới mua chung cư, bây giờ vẫn đang sống trong một khu nhà nhỏ ở đơn vị.
Tuy rằng đó chỉ là nhà lầu nhưng dì Cả và dượng đều là nhân viên công chức làm ở Cục Thuế và Cục Tài Chính, đều là những nơi khá tốt, do đó mà điều kiện sống ở khu nhà cũng rất ổn, ít nhất là phần kiến tạo mảng xanh rất tuyệt.
Dịch Tiệp quen cửa quen nẻo tìm được nhà dì Cả rồi gõ cửa, dì Cả sốt ruột vội vàng mở cửa và nói: “Tiểu Tiệp đã về rồi đấy à?”, sau đó lại lập tức chạy vào phòng bếp, đồ ăn vẫn đang được nấu trong nồi.
Nhà dì Cả là nhà ba phòng ngủ, hai vợ chồng dì Cả ngủ một phòng, chị họ một phòng, còn có một phòng dành cho khách, bây giờ đang để em trai Dịch Thần ở.
Hôm nay mới là thứ sáu, em trai vẫn đang học tiểu học, ắt hẳn phải khoảng mười hai giờ mới về đến nhà, lúc này mới hơn mười một giờ.
Chị họ Lý Bội Bội đang học đại học ở Thượng Hải nên không ở nhà, buổi tối Dịch Tiệp ngủ ở phòng cô ấy.
Dịch Tiệp thấy dì Cả vội vàng hùng hục ở phòng bếp thì đi vào chuẩn bị giúp đỡ một tay, dì Cả đuổi cô ra ngoài: “Đừng làm phiền nữa, ra ngoài ăn trái cây đi, dì mua quả nho và dưa hấu đặt ở trên bàn cơm rồi, nhớ phải rửa tay rồi hẵng ăn đấy nhé.”
Trong lòng Dịch Tiệp vô cùng ấm áp, từ nhỏ đến lớn dì Cả Trương Văn Lệ đã giúp đỡ gia đình cô rất nhiều, sau khi bố qua đời lại càng không màng ánh mắt người nhà của dượng, để mẹ yên tâm đi công tác mà giúp đỡ chăm sóc Dịch Tiệp và Dịch Thần.
Bất kể là ăn, mặc, ở, đi lại, hay là về học tập, có thể nói dì Cả không khác gì người mẹ thứ hai.
Mỗi lần mẹ gửi phí sinh hoạt, dì Cả lúc nào cũng bực bội bảo rằng không cần, chăm sóc hai đứa con nít cũng chẳng tốn kém gì cả, để mẹ cất giữ trả học phí cho Dịch Tiệp nên cô rất thân với dì.