Đứng ở dưới mái hiên cũ nát thấp bé, phía sau là hoàng hôn buông xuống, bóng tối ở quanh thân, Giang Chí Thành cảm giác mình đang trải qua một giấc mơ.
Trong mơ hắn đã trải qua toàn bộ cuộc đời.
Vào lúc tám mươi tuổi mới kiểm tra ra là mình bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối.
Vào khoảnh khắc trước khi chết đi, hắn thấy được mình nằm trên giường bệnh, thấy con cháu gào khóc.
Sau đó thời gian không ngừng quay ngược cho đến khi hẳn lại đứng ở trước cánh cửa này một lần nữa.
Giang Chí Thành rất chắc chắn những chuyện kia không phải là mơ.
Bởi vì cảnh trong mơ sẽ không thể khiến hắn nhớ rõ ràng như vậy.
Mỗi một phút, mỗi một giây chuyện đã xảy ra đều có thể nhớ lại.
Hắn chắc chắn mình đã trọng sinh.
Tâm mắt chậm rãi chuyển qua ván cửa, tay Giang Chí Thành run nhè nhẹ lay chuyển chìa khóa.
Cửa phòng cũ nát phát ra tiếng ma sát chói tai, khi cửa mở ra, điều đầu tiên hẳn nhìn thấy là cô con gái Linh Linh đang ngồi trên mặt đất chơi với một đoàn tàu nhựa đã gần hỏng hết.
Linh Linh năm nay mới tròn 4 tuổi, cô bé nhỏ nhắn và gầy hơn rất nhiều so với các bạn cùng lứa.
Khoảnh khắc nhìn thấy con gái mình, Giang Chí Thành đã rơi nước mắt.
Hản không bao giờ nghĩ răng một ngày nào đó hắn sẽ có thể gặp lại con gái mình.
Vụ hỏa hoạn cách đây hàng chục năm khiến vợ và con gái hẳn bị thiêu chết chính là điều đau đớn nhất trong cuộc đời hắn.
Sau này dù hẳn có làm việc chăm chỉ đến đâu, dù có kiếm được bao nhiêu tiền cũng không bao giờ có thể bù đắp được nỗi đau trong lòng đó.
"Cha!"
Nhìn thấy Giang Chí Thành trở lại, Linh Linh lập tức vui vẻ đứng dậy khỏi mặt đất, ôm lấy đùi hẳn: "Cha đã trở về!"
Giang Chí Thành nhìn thấy rõ thân hình gầy gò và bộ quần áo cũ trên người cô bé không biết xin được từ nhà nào.
Khuôn mặt nhỏ nhản vốn nên hồng hào thì lại xanh xao.
Nói dễ nghe là da trắng, còn nói khó nghe chính là đói suy dinh dưỡng.
Giang Chí Thành ngồi xổm xuống, ôm chặt cô bé vào.
lòng.