Linh Linh nghiêng đầu nhỏ nhìn hắn, mấy giây sau, cô bé dùng sức hôn lên mặt hắn, cười nói: "Vậy cha là cậu bé ngoan!"
Lúc này cửa được mở ra, Giang Chí Thành quay người lại, nhìn thấy đối phương, thân thể không khỏi run lên.
Đứng ở cửa là một người phụ nữ với tóc dài xõa trên vai.
Người đang mặc một bộ vest chuyên nghiệp lịch sự, khiến cô trông rất năng động.
Ngoại hình và dáng người của cô rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt và chiếc mũi cao khiến tổng thể khuôn mặt của cô trông rất lập thể.
Nhưng vẻ mặt của cô có vẻ hơi lạnh lùng, hơi phá hủy một chút mỹ cảm.
Người phụ nữ này là Chung Tĩnh Di, người vợ kết tóc của Giang Chí Thành, cô cũng là hung thủ phóng hỏa đốt nhà.
Nhưng Giang Chí Thành chưa từng oán giận Chung Tĩnh Di, bởi vì Chung Tĩnh Di cũng chết trong vụ cháy lớn này.
Xác hai mẹ con cháy thành than ôm nhau, đó là ký ức.
đau đớn và khó quên nhất trong cuộc đời hắn.
Rất nhiều lúc, Giang Chí Thành suy nghĩ đến cùng thì vợ mình đã hận mình đến mức nào, tuyệt vọng đến mức nào mới chọn cách kết liễu cuộc đời mình như vậy.
Chung Tĩnh Di đang cầm một chiếc túi trên tay, bên trong tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Giang Chí Thành biết răng đó là món vịt quay mà con gái hắn luôn muốn ăn.
Tám mươi tám tệ một con vịt quay, con gái chỉ được ăn món này một lần.
Trong túi của Chung Tĩnh Di là chiếc bật lửa cô mới mua, cô đã chuẩn bị sẵn xăng từ giữa trưa rồi để vào tủ bếp.
Linh Linh ngửi thấy mùi thơm, lập tức thoát khỏi vòng tay Giang Chí Thành, nhảy xuống, vui vẻ chạy đến chỗ Chung Tĩnh Di, kéo túi nhựa ra hỏi: "Mẹ, cái gì vậy? Cái gì vậy?"
“Vịt quay, chẳng phải con vẫn luôn muốn ăn sao?” Trên mặt Chung Tĩnh Di lộ ra nụ cười chỉ dành cho con gái mình nhưng nụ cười này có chút gượng ép.
“Cha ơi, là vịt quay!” Linh Linh quay người lại, vui vẻ kêu lên.
Giang Chí Thành chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt Chung Tĩnh Di, nhìn người vợ còn sống của mình lần nữa, trong lòng nóng nảy muốn đưa tay ôm lấy Chung Tĩnh Di, nói cho cô biết hắn nhớ cô đến nhường nào.