Trọng Sinh Về Thời Nguyên Thủy Làm Ruộng


Tần Tiểu Ngư đổ mồ hôi, tên này thật là ngây thơ đáng yêu, tộc trưởng là người nào, đều là chiến sĩ, nếu không phải ông ấy cố ý mặc kệ thì ai có thể trộm được đồ từ chỗ ông ấy được.

Nhưng mà sau khi nghe ấu tể này nói xong, Tần Tiểu Ngư cảm thấy tiểu cô nương kia càng khả nghi.

Nếu nói, ẩn núp ở Tuyết Hổ tộc có cái mục đích gì…… Tần Tiểu Ngư rất nghiêm túc suy nghĩ, bộ lạc một nghèo hai trắng này, cho dù là chuột chạy qua cũng sợ không có nơi để chạy, à, đáng giá nhất chính là chiến sĩ cùng những ấu tể Tuyết Hổ tộc này.

Chiến sĩ thành niên của Tuyết Hổ tộc thì không thể rồi, trên thế giới này sẽ không có ai to gan đến như vậy, chạy đến hang ổ của Tuyết Hổ tộc để xử lý hết nguyên ổ, cho dù là Long tộc có sức chiến đấu mạnh nhất tới nơi này thì cũng phải làm công tác chuẩn bị chết tử tế ở chỗ này.

Nhưng mà ấu tể thì không giống vậy, nếu lừa ấu tể đi ra ngoài, rồi xử lý hết nguyên cái ổ ấu tể, Tần Tiểu Ngư ngẫm nghĩ, cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Hiện tại tình huống của Tuyết Hổ tộc không được tốt, nếu nàng không tới thì dựa theo quỹ đạo, sớm hay muộn cũng có một ngày những ấu tể này đều phải đi ra ngoài làm việc tìm thức ăn, tới lúc đó mà xuống tay thì tỷ lệ thành công sẽ không tính là quá thấp.

“Được rồi, chúng ta đi về trước đi.

” Tần Tiểu Ngư nói.


“Đi thôi.

”“Mau mau mau, trở về thôi.

”Ánh sáng hoàng hôn chiếu xuống mặt đất, tất cả mọi thứ đều nhiễm sắc màu ấm áp.

Tần Tiểu Ngư mang theo các ấu tể này trở về.

“Hôm nay nhất định là chúng ta làm được nhiều nhất.

” Một ấu tể của Tuyết Hổ tộc hạnh phúc nói.

“Nói bậy, rõ ràng là đội của chúng ta nhiều nhất!” Ấu tể Tuyết Hổ tộc bên cạnh nghe thấy nó nói thế thì không phục.

“Muốn đánh nhau sao?” Ấu tể Tuyết Hổ tộc nói đầu tiên kia lập tức thu lại biểu cảm ngây ngốc, hung ác nói.


“Đánh thì đánh, ai sợ ngươi!” Ấu tể Tuyết Hổ tộc kia cũng không sợ, lập tức muốn đánh nhau.

Trên thực tế, mọi ấu tể của Tuyết Hổ tộc khi đối mặt với lời mời chiến đấu thì đều không sợ, có thể ra tay thì tuyệt đối sẽ không nhút nhát.

Tần Tiểu Ngư đứng ở đằng trước đội ngũ , nhíu mày nói: “Đừng trì hoãn thời gian đi về, hôm nay người đánh nhau sẽ không có tư cách đi xem gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu, cũng không biết trở về có trứng gà thải phượng không……”Nửa câu sau, Tần Tiểu Ngư nói rất nhẹ, nhưng mà ấu tể Tuyết Hổ tộc ở đây ngoài nàng ra thì không có một ai là yếu đuối, bởi vậy đều nghe thấy.

Như vậy thì không được, bọn họ trở về còn phải nhìn gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu có bị đói gầy hay không!Vốn dĩ cũng đã đủ chờ mong, nếu mà có trứng, trứng……Ánh mắt của hai ấu tể Tuyết Hổ tộc sắp đánh nhau lập tức sáng lên, sau khi cho nhau một cái nhìn ghét bỏ xong thì lập tức tách ra.

“Hừ!”“Hừ!”Bọn họ trở lại trong đội ngũ của mình, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, sau đó tiếp tục đi tới.

Tần Tiểu Ngư:……Mộ Vũ nhìn mấy ấu tể Tuyết Hổ tộc này, tay không khỏi nắm chặt lại.

Nàng ta hít sâu một hơi, đành nhanh chóng đi theo đội ngũ trở về.

Nhưng mà lần này, nàng ta cũng không đi về lều trại của mình, mà chạy tới lều trại của tộc trưởng Tuyết Hổ tộc.

“Ai?”“Tộc trưởng, là ta, Mộ Vũ.

”Mộ Vũ còn chưa tới gần lều trại của tộc trưởng thì đã bị phát hiện, nàng ta cũng không căng thẳng, chỉ nhíu mày lại, bày ra dáng vẻ lo lắng sốt ruột rồi chậm rãi đi vào.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận