Trọng Sinh Về Thời Nguyên Thủy Làm Ruộng


Tất nhiên vào lúc múc canh, Tần Tiểu Ngư cũng đã giả vờ nói qua chuyện muốn dẫn đám hổ con đi đến nơi xa một chút, chẳng qua những hổ con khác đều xem như không nghe thấy, không sao, vì ánh mắt của Mộ Vũ đã lóe lên một chút, sau khi uống xong canh cũng rời đi, có lẽ nàng ta muốn đi báo tin.

Ánh mắt của Tần Tiểu Ngư lướt qua các chiến sĩ đang ngồi trên đất ăn, nàng rất có tin tưởng.

Đừng thấy các chiến sĩ của Tuyết Hổ tộc này lười biếng như vậy, nhưng đi ra ngoài thì lấy một đánh mười cũng không là vấn đề, muốn đoạt được hổ con trên tay bọn họ, vậy thì đi tắm rửa rồi đi ngủ còn nhanh hơn.

Cho nên, vật tư à, mau đến đây đi!.

Lần này Tần Tiểu Ngư đưa đám hổ con đi đến nơi xa hơn.

Từ trước đó nàng đã muốn đi xem một chút rồi, vì bên kia có rừng rậm nên có lẽ sẽ có thể tìm được thứ gì đó, không nói cái khác, chỉ cần tìm được dây leo cũng tốt, như vậy thì các tộc nhân sẽ không cần phải dùng da thú để chứa đồ vật nữa.


Một hàng hổ con đi theo phía sau của Tần Tiểu Ngư, chúng nhìn mọi thứ đầy mới mẻ, bọn chúng cũng chưa từng đến bên này vì bình thường các chiến sĩ bộ tộc vừa nhìn thấy các hổ con ra ngoài là sẽ lập tức lao đến kéo trở về.

"Tiểu Ngư, tộc trưởng sẽ đồng ý chứ?" Mộ Vũ chạy đến hỏi.

Nàng ta mỉm cười thật tươi, đôi mắt đẹp tựa như biết nói, đặc biệt là khi nàng ta sẵn sàng lấy lòng mọi người, thì càng không thể cưỡng lại được.

Tần Tiểu Ngư nhìn nàng ta một cái rồi nói: "Khác nói cỏ ở bên này nhiều và mềm hơn, nên ta cũng đã nói như vậy với tộc trưởng.

"Mộ Vũ gật đầu, nàng ta vẫn không chịu nổi những chủng tộc man di này gọi đám rau dại ấy là cỏ, nhưng mà cũng không sao, như vậy cũng rất hợp ý nàng ta, chờ nàng ta đưa người đến là có thể bắt được đám hổ con của Tuyết Hổ tộc.

Nàng ta lướt mắt nhìn qua một chiến sĩ Tuyết Hổ tộc trong đội ngũ, nàng ta có quen biết Tuyết Hổ tộc thành niên này, tên gọi là A Mộc, hắn không nằm trong đội tuần tra mạnh nhất.

Nghĩ đến đây, Mộ Vũ nhịn không được mà nhếch miệng cười, đúng là ông trời cũng đứng về phía nàng ta.


Không bao lâu, đám người Tần Tiểu Ngư đã đến nơi, nàng bảo đàn hổ con ở lại nơi này tự mình làm việc, còn nàng cũng sẽ không đi xa mà chỉ ở bên cạnh nhìn xem có điều gì cần đặc biệt chú ý hay không.

"Cỏ nơi này thật tốt, mềm, chắc chắn gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu sẽ thích ăn.

""Đúng vậy, chúng ta phải nhanh lên, lần này chúng ta vẫn phải làm tổ chiến sĩ.

""Nói bậy, lần này tổ của chúng ta sẽ chiến thắng.

"Đám hổ con đang châm biếm lẫn nhau, nhưng không hề đánh nhau, chúng vừa nhanh chóng làm việc vừa chờ đợi xem có vật tư đưa đến cửa không.

Vào lúc đám hổ con đang suy nghĩ điều này, thì chiến sĩ thành niên trong đội ngũ đã bị tấn côngĐôi mắt của đám hổ con lập tức trợn tròn, hơi thở trở nên dồn dập, đến, đến, là vật tư!Bọn chúng lập tức buông cái túi trong tay xuống rồi tập trung lại, ánh mắt hung ác và nhạy bén nhìn về bốn phía.

"Chậc, xem ra hôm nay là một ngày tốt, thế mà lại có hai mươi sáu con hổ con của Tuyết Hổ tộc và một con hổ thành niên" Một nữ nhân trung niên đội mũ cười nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận