Trọng Sinh Về Tôi Chỉ Muốn Được Nghỉ Ngơi


Đài Diệt Đạo một cái tên mà bất kì tu sĩ tu đạo nào nghe đến cũng phải kiếp sợ và hoảng loạn, Đài cao trăm trượng ngự trên đỉnh của một ngọn núi có tên gọi là Thánh Sơn thánh địa của các tu sĩ, như tên gọi của chính nó là Diệt Đạo, Đài là nơi sẽ diệt đi đạo tâm tu luyện của bất kì tu sĩ nào phạm phải trọng tội không thể dung thứ thế vậy mà hôm nay ngự trên đài cao lại có bóng người.

Tính hơn vạn năm trở lại với trung châu thánh địa Đài Diệt Đạo đã không còn được sử dụng kể từ hơn Sáu ngàn năm rồi vậy mà hôm nay một thân bạch y dính máu đã đứng trên nó, bao quanh đài lúc này không chỉ có một tông môn duy nhất mà là Thập đại tiên môn của Trung Châu Đại Lục đã tập hơn lại chờ xét xử bóng hình đang bị chói kia.

Hôm nay trời nắng đẹp lắm nhưng cớ sau lại xuất hiện rất nhiều đạo thiên lôi đang được tích tụ trên tích cả 9 tầng trời kia, Cậu Trai trẻ mang trên mình một thân bạch y đã nhuộm đỏ cả mà màu của máu tươi, cơ thể với làn da trắng nõn của cậu nay đã có rất nhiều vết sẹo sâu và rộng, mắt cậu thì sao nó đã bị móc ra từ lâu rồi trên khuôn mặt cậu hiện chỉ là một tấm vải trắng che đi phần mắt đã bị móc ra thôi, máu tóc màu nâu đỏ của chính cậu thì sao nó đã gần như chuyển dần sang màu bạc trắng bởi sự rút cạn linh lực rồi.


Cậu nhìn có thân thể rất nhỏ con chỉ cao tầm 1m60 là cùng, nhưng dù là thế dù đứng trước tất cả nhưng kẻ tai to mặt lớn ở đây cậu cũng chả hề run sợ bởi cậu biết số mệnh của bản thân cậu nó đã nằm ở đâu rồi.

Ninh Nguyên cậu vốn là Thiên Kiêu Chi Tử của Thanh Huyền Tông tông môn đứng đầu của Trung Châu Đại Lục, cậu chính là một thiên tài ngàn năm có một sở hữu sức mạnh và linh lực phi thường cậu đã đột phá cảnh giới Đại Thừa khi chỉ mới có vào tông 3 năm.

Cậu là chính là đệ tử thân truyền của Thanh Quan Chân Quân và ngài cũng chính là đệ tử của Thái Tổ Thanh Sơn Trưởng Môn, cậu cũng có thể được xem là Đồ Tôn của ngài, với sự tiến bộ không ngừng của bản thân cậu đã tạo nên rất nhiều đại trận cũng như là phù chú giúp cho tông môn phát triển, với sự phát triển của bản thân như vậy thì đổi lại cậu rất cô đơn cậu vốn ít nói và khá hướng nội đó là lí do cậu ít nhận được sự quan tâm của ai ngoài sư phụ mình và cậu cũng có trong mình đó là sự khao khát muốn được quan tâm.

Ninh Nguyên trong lần đi xem các điển lễ khai sơn cậu đã gặp được những người con trai quan tâm đến mình, sự quan tâm ngắn ngủi ấy như chạm đến trái tim cậu từ cái khoảng khắc ấy cậu đã mang lòng yêu bọn họ, một tình yêu trẻ tuổi bồng bột và non nớt để rồi cậu đã hi sinh rất nhiều cho nhưng người mà mình yêu thương.

Để rồi sự hi sinh cậu cho bọn họ cậu nhận lại được gì? à thì cậu đã nhận lại rồi nhận lại đủ hết tất cả sự lạnh lùng và vô tâm cũng nhưng người mà cậu đem lòng yêu thương, sau tất cả sự quan tâm của họ ngay từ cái thời khắc đó họ dành cho cậu cũng chỉ là sự quan tâm của các đồng đạo mà thôi, cậu không trách họ mà cậu tự trách bản thân mình đã quá đa tình để rồi bị hại đến kết cục ngày hôm nay.


Cậu một thân huyết y đỏ thẳm đứng giữa đài cao tay chân cậu đã bị xích thách khóa lại toàn bộ những chiếc xiềng to tưởng khóa vào cổ và tứ chi của một con người nhỏ bé, Cậu dù bị mù hay không vận dụng Linh Lực được nhưng cậu có thể cảm nhận được sự hiện của những người có mặt ở đây, ngoài trừ các tông chủ và các trưởng lão của các tiên môn thì nhưng người mà cậu đem lòng yêu thương cũng đến họ không đến một mình mà đến cùng người họ yêu một chàng trai nhỏ nhắn của một tông môn tu sĩ bình thường.

Vậy rồi thời khắc phán xét cũng đến cậu không nói gì được nữa bởi thanh quản cậu đã bị bóp nát từ lúc cậu bị giam ở ngục tối rồi, cậu chỉ lặng thing chờ Trưởng Môn cũng là Sư Tổ của cậu đọc phán quyết.

" Tội Đồ Ninh Nguyên Của Thái Thanh Tông phạm tội tày trời không chỉ thảm hại đạo hữu mà còn sát hại sư huynh đệ đồng môn, không giữ đạo tắc làm trái lại với đạo trời ra tay hạ độc với sư phụ của mình làm ô danh tông môn, không chỉ vậy còn sử dụng thuốc và pháp lực với đệ tử của tông môn khác tổng hết các tội lại thì các trưởng môn của Thập Địa Tiên Môn quyết định sử dụng Thiên Đạo Chi Lôi khiến cho tội đồ hồn phi phách tán mãi mãi không được siêu sinh " Pháp lệnh đọc xong các tu sĩ của các tông môn khác bắt đầu dàn trận.

Cậu đứng trong đại trận do chính mình tạo ra mà chết quả là sự nhục nhã, nhưng cậu không còn quan tâm điều gì nữa, tắm khắn trắng trên mắt rơi muốn để lộ hoàn toàn khuôn mặt không còn sức sống của cậu, cậu đưa mặt nhìn về phía trời cao, nhưng đám mây quầng vũ xoáy lại với nhau rồi sáng lóa, hàng ngàn đạo thiên lôi cùng lúc giáng xuống, thứ con người ta sợ hãi chính là cái chết nhưng cậu thì đã không còn sợ nữa rồi cậu vậy đứng yên đó một thân ảnh nhỏ bé hiên ngang hứng trọn hết tất cả đạo thiên lôi.


Để rồi từ trong làn khói đó phát ra ánh hào quang ngũ sắc chiếu gọi thẳng lên trời cao, thân thể của cậu cũng tan rã rồi biến mất khỏi thiên địa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận