Tần Viễn Đức nhìn đích nữ này cũng thuận mắt hơn nhiều.
"Ngươi có lòng.
" Tần Viễn Đức nói với Tần Lăng Hàm, giọng điệu ôn hòa.
"Vì Tần phủ, nhi nữ cam tâm tình nguyện.
" Tần Lăng Hàm dịu dàng đáp lời.
Nàng sai Ngọc Lộ đi vào phòng, lấy chiếc hộp đựng giấy tờ địa khế ra, giao cho Tần Viễn Đức.
Thấy đích nữ mà ông ta vẫn không thích này trong những chuyện lớn lại hiểu chuyện như vậy, Tần Viễn Đức nói: "Một lát nữa ta sẽ sắp xếp người mang giấy tờ địa khế của ba gian cửa hàng ở ngoại thành đến cho ngươi.
"
Tần Viễn Đức vui vẻ thậm chí còn bồi thường thêm cho Tần Lăng Hàm: "Nhưng chuyện này dù sao cũng là ngươi chịu thiệt, ngoài ba gian cửa hàng, cha sẽ bù thêm cho ngươi 2000 lượng bạc, coi như là bù đắp cho ngươi.
"
Tần Lăng Hàm nghe vậy cung kính hành lễ: "Cảm ơn cha.
"
Ngay khi giấy tờ địa khế được trao đổi xong, Tần Vân Yên hoàn toàn quên mất nỗi tủi thân vì bị cấm túc, vẻ vui mừng trên mặt không sao che giấu được, như thể đã có thể mơ thấy những ngày tháng sung túc trong tương lai.
Lúc Tần Vân Yên rời đi, nàng ta còn đắc ý liếc nhìn Tần Lăng Hàm, muốn nhìn thấy sự hối hận trong mắt nàng.
Nhưng đập vào mắt nàng ta lại là một đôi mắt đen láy lạnh lẽo.
Tần Vân Yên nhớ lại những gì vừa xảy ra, rùng mình một cái, không dám trêu chọc Tần Lăng Hàm nữa, vội vã rời đi.
Phải đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của mấy người, Tần Lăng Hàm mới thu lại vẻ yếu đuối trên mặt.
"Tiểu thư, hôm nay người thật là lợi hại.
" Ngọc Lộ vây quanh Tần Lăng Hàm, đôi mắt ngưỡng mộ nhìn Tần Lăng Hàm.
Tần Lăng Hàm nhìn Ngọc Lộ, ánh mắt cũng dịu dàng đi.
Ngọc Lộ là nha hoàn lớn lên cùng nàng từ nhỏ.
Tính tình ngốc nghếch nhưng vô cùng trung thành.
Kiếp trước, cho đến khi chết, vẫn liều chết bảo vệ nàng.
"Chỉ tiếc là.
" Ngọc Lộ vẻ mặt tiếc nuối nói: "Ba gian cửa hàng đó rõ ràng là lão phu nhân để lại cho người, vậy mà lại để không cho bọn họ.
"
"Để không ư? Em cứ chờ mà xem.
"
Đáy mắt Tần Lăng Hàm hiện lên vẻ mỉa mai.
Tần Vân Yên tự cho là mình chiếm được món hời lớn nhưng không biết rằng, một tháng sau, ba gian cửa hàng này sẽ trở thành thứ vô dụng nhất.
Một tháng sau, thiên tai giáng xuống, lương thực và thuốc men mới là quan trọng nhất.
Đến lúc đó, dù có nhiều gấm vóc trang sức đến mấy, đắt tiền đến mấy thì có thể dùng để no bụng được không?
"Ngọc Lộ, ta hơi đói rồi, đến bếp lấy ít đồ ăn cho ta nhé.
" Tần Lăng Hàm sai Ngọc Lộ đi.
"Vâng, tiểu thư.
" Ngọc Lộ gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Sau khi Ngọc Lộ rời đi, Tần Lăng Hàm mở chiếc hộp đựng giấy tờ địa khế, dưới đáy hộp có một miếng ngọc bội nằm im.