Mộ Miên bị giam lỏng trong chính căn phòng của mình ở Mộ gia, Liễu Huyên Yên tịch thu mọi thiết bị điện tử của Mộ Miên, tuyệt nhiên tách biệt cậu ra khỏi thế giới bên ngoài, Mộ Dật thì chuẩn bị vé xuất ngoại, dự kiến là ba ngày nữa.
Mộ Miên ngồi trong phong, cửa sổ cũng bị khóa chặt, các loại cửa đều thay bằng những ổ khóa cứng cáp nhất, không thể bẻ khóa được
Họ đây chính là không cho Mộ Miên có liên hệ gì với bất cứ ai, cũng không thể đi đâu cho tới khi an toàn sang Anh Quốc
Mộ Miên buồn chán, đã không cho cầm điện thoại hay hóng gió, cũng lấy luôn mấy cuốn sách, cả giấy hay viết đều đem đi.
Ngoài cái giường, bàn ghế, tủ quần áo ra thì phòng Mộ Miên chẳng khác nào cái nhà kho cũ kỹ.
Mộ Miên tức đến không thể nói lời nào, ngoài việc ăn uống, ngủ đủ thì Mộ Miên chẳng có thú vui gì khác.
Ngày ngày hướng nhìn tự do ở bên ngoài cửa sổ, nhớ về Diệc gia và Diệc Minh Phong
" Thật sự là giam lỏng, bọn họ bị tiền tài làm đến mù quáng rồi "
Diệc Minh Phong ở phía bên này cũng chẳng khá hơn Mộ Miên, anh phải làm việc đến quên ăn quên ngủ vì công việc đang tồn đọng.
Anh đau đầu vô cùng, không có Mộ Miên khiến Diệc Minh Phong không thể an tâm, chu toàn mọi công việc, anh cứ bị sao nhãng công việc, quên trước quên sau.
Tới cuối cùng, Diệc Khải cũng không đành lòng nhìn con trai mình chịu khổ, cho phép Diệc Minh Phong nghỉ phép để giải quyết chuyện của Mộ Miên, khi nào xong việc thì trở lại Diệc Thêd làm cũng được
Cứ thế ba ngày đã trôi qua, Mộ Miên bị cưỡng chế bị đưa lên máy bay bay sang Anh Quốc, từ quãng đường từ nhà đến sân bay, Mộ Dật và Liễu Huyên Yên không cho Mộ Miên một kẻ hở nào, cậu dùng thủ đoạn gì cũng không khiến bọn họ phân tâm nên lực bất tòng tâm
Mộ Miên tới được Anh Quốc thì cũng nới lỏng được sự kiềm hãm, cậu thở phào, cứ tưởng ngột ngạt đến chết.
Mộ Dật và Liễu Huyên Yên phải giải quyết công việc, cho người đưa Mộ Miên về khách sạn nghỉ ngơi.
Mộ Miên ngoài thuận theo thì cũng chỉ mắng vài câu rồi thôi.
Lần này chẳng khác gì lúc ở nhà, Mộ Miên vẫn bị giam lỏng,mỗi tội là đổi địa điểm giam, vẫn có hai người canh gác bên ngoài cử ra vào, ít nhất không còn khóa cửa sổ hoặc không cho Mộ Miên viết linh tinh, xem truyền hình nữa.
Coi như tạm được
Cậu thả lưng nằm trên giường một cách lười biếng
" Khỉ thật, không lẽ mình phải đi kết hôn thật nhỉ ? "
Mộ Miên không định để yên như vậy.
Nhớ lại lời dặn dò của Mộ Dật, tiệc công bố đính hôn sẽ diễn ra vào một ngày nữa sau khi đến Anh Quốc, tức là đêm mai.
Khách khứa sẽ rất đông và Mộ Dật yêu cầu Mộ Miên hợp tác, tránh gây náo loạn
Có nghĩa là vì nơi tổ chức rất nhiều người, vệ sĩ không chỉ có mỗi người của Mộ gia mà còn rất nhiều người từ các gia tộc khác nhau, canh gác kẻ xâm nhập thì đông nhưng lực lượng canh gác Mộ Miên lại lỏng lẹo vô cùng, cũng có nghĩa đêm mai là cơ hội để tẩu thoát.
Cũng may trong người Mộ Miên giấu cũng kha khá thẻ tín dụng của Diệc Minh Phong, vẫn có tiền để sử dụng.
Kế hoạch coi như là tạm ổn, chiều nay Mộ Miên sẽ được đi tham quan nơi tổ chức tiệc.
Vì cậu và vị tiểu thue kia là nhân vật chính ngày hôm sau nên được nêu ý kiến trang trí
Một cơ hội tốt để thăm dò địa hình thế này, Mộ Miên phải nắm bắt thật tốt mới được.
Lại nghĩ đến cha mẹ cậu, Mộ Dật và Liễu Huyên Yên sơn nhất là mất thể diện, họ chắc chắn sẽ tin rằng Mộ Miên dù cho không cam tâm cỡ nào cũng không làm mất mặt Mộ gia.
Nhưng...với Mộ Miên, đến nước này rồi còn sợ mất mặt gì chứ? Chỉ cần thoát khỏi cái mối hôn sự này thì cậu biết ơn lắm rồi
Mộ Miên cũng hi vọng rằng Diệc Minh Phong vẫn sẽ chờ cậu quay về, cậu tin vào điều đó.
Mộ Miên biết chuyện của Mộ gia là việc Diệc Minh Phong không thể ra mặt giúp đỡ cậu được, nếu muốn gặp lại anh và mọi người ở Diệc gia, cậu phải tự cứu lấy chính mình
Và để trốn thoát, bắt buộc kế hoạch cho ngày mai phải thành công.
Mộ Miên phải hạ quyết tâm
" Mộ Miên cố lên..Mày làm được mà "
Diệc Minh Phong cũng đã lên máy bay bay đến Anh Quốc, anh cũng cho người âm thầm điều tra lịch trình của vợ chồng Mộ gia khi đến nước Anh.
Diệc Minh Phong cũng biết khách sạn mà Mộ Miên đang ở nhưng không có cách nào để tiếp cận cho đến ngày diễn ra lễ đính hôn.
Anh lòng như lửa đốt cũng phải ngậm ngùi chịu đựng, án binh bất động.
Chỉ cần trong kế hoạch sai một bước, khả năng đem Mộ Miên về lại sẽ càng khó, anh không thể mắc sai lầm
" Chờ anh, anh sẽ đưa em về bằng mọi giá Mộ Miên à "
Đến chiều, Mộ Miên lại bị cưỡng chế đến xem đại sảnh lễ đính hôn.
Thôi sớm đã là miễn cưỡng, ngoài mặt cậu lạnh như tờ, trong lòng thì gào thét không thôi.
Bước vào đại sảnh tráng lệ, Mộ Miên cũng tự trầm trồ, xem ra Mộ Dật và Liễu Huyên Yên rất xem trọng buổi lễ này, nhìn đại sảnh thôi đã thấy hoành tráng rồi.
Mộ Miên tự nghĩ nếu cậu phá luôn buổi tiệc này thì không biết sắc mặt của hai người họ sẽ như thế nào, mới nghĩ đến thôi mà Mộ Miên đã không nhịn được mà cười
Lúc này Liễu Huyên Yên dẫn một cô gái tóc vàng hoe, cao ráo đến trước mặt Mộ Miên, ho vài tiếng
" Miên, để mẹ giới thiệu.
Đây là tiểu thư Lourey Swifter, là người mà sẽ đính hôn với con "
Vị tiểu thư ấy e thẹn, ngại ngùng, sắc mặt ửng hồng đáng yêu, tuổi tác ước chừng lớn hơn Mộ Miên vài tuổi, cũng không chênh lệch gì cao.
Mộ Miên nhìn sơ lược đánh giá rồi gật đầu lạnh lùng, trong lòng thầm chửi thề vì sự rảnh rỗi của hai vị phụ huynh nào đó
" Chào tiểu thư, tôi là Mộ Miên "
" Hai đứa nói chuyện đi, mẹ còn phải giải quyết chút chuyện "
Liễu Huyên Yên rời đi.
Lourey Swifter càng thêm ngại ngùng, tay không ngừng nghịch tà váy dài
" Rất..rất vui được gặp anh "
" Ừm..Tiểu thư không cần khách sáo "
Mộ Miên lịch sự chào hỏi rồi nhanh chóng đi ra ngoài, Lourey thấy vậy liền nhanh chân chạy theo cậu ra ngoài.
Mộ Miên thật tình thấy cô nàng này có chút phiền
" Tiểu thư nên vào trong đi, ngoài đây lạnh lắm nên đừng theo tôi "
" Em...anh không thích nói chuyện sao ? "
" Xin lỗi nếu cô cảm thấy tôi có chút lạnh nhạt.
Thật tình mà nói tôi không có ý định đính hôn, tôi bị cưỡng ép mà thôi nên tiểu thư không cần để tâm đến tôi "
Lourey nghe vậy có chút buồn bã, lưỡng lự vô cùng.
Mộ Miên chỉ muốn nhanh chóng đi thăm dò xong nơi này để còn vạch đường tẩu thoát, nếu Lourery cứ đi chung thì sẽ phiền phức cho Mộ Miên lắm
Mộ Miên mặt kệ sự lo lắng của Lourey, trực tiếp để vị tiểu thư ấy đứng một mình ở đó còn cậu tiếp tục công việc.
Đi được một lúc thì lại gặp bảo an, nhìn sắc mặt có vẻ là người của cha mẹ canh không cho Mộ Miên bỏ trốn
" Cậu chủ, sao cậu ở đây ? "
" Tôi hóng gió không được à ? "
" Nhưng phu nhân bảo cậu chủ đang ở cùng tiểu thư Lourey Swifter.
Chẳng lẽ cậu...!"
Chết tiệt thật là phiền phức !
Mộ Miên còn đang chưa biết giải thích thế nào, Lourey liền chạy đến, hốt hoảng giải thích
" Anh vệ sĩ, anh ấy đang đi cùng tôi.
Do tôi bảo là đi vệ sinh nên anh ấy đang đứng chờ ở đây "
" Vâng, xin lỗi đã làm phiền khoảng thời gian của hai vị "
Vệ sĩ rời đi, Mộ Miên thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn sang vị tiểu thư vừa giúp đỡ mình
" Sao cô lại giúp tôi ? "
" Tại em...thấy anh đang có chút rắc rối nên mới...giúp sức "
Mộ Miên nghĩ mà cạn lời, sao lại có người ngốc như vậy
" Cô chắc cũng đoán được tôi đang làm gì rồi phải không? Cô định báo với gia đình tôi sao ? "
" Không...em không có ý đó "
Lourey ngập ngừng
" Anh có người anh yêu rồi..phải không ? "
" Phải "
" Em biết mà, ai lại muốn kết hôn với người xa lạ không phải người mình yêu chứ "
Mộ Miên thoáng sững người, xem ra vị tiểu thư này có vẻ rất thấu tình đạt lý
" Em biết anh định làm gì, thật ra em cũng không định đồng ý cuộc hôn nhân này...Chỉ là em rất thích anh "
" Cảm ơn tiểu thư "
" Anh yên tâm, em không nói với cô chú đâu.
Anh cứ cho em đi theo để đối phó cũng được ạ, anh cứ làm điều anh muốn "
Nghe Lourey nói hết lời như vậy, Mộ Miên cũng không còn cảnh giác hay xa cách quá đáng với Lourey, cũng hòa đồng hơn và cho cô đi theo.
Quả nhiên mọi chuyện thật thuận lợi