Tại một căn phòng trên tầng lầu toà khách sạn lớn thành phố B.
Ở đây thiết kế lớp kính chỉ bên trong nhìn thấy được ngoài.
Lãng Triệt đeo khẩu trang, kín đen và cả đội mũ lưỡi trai đang ngồi trong đó cùng với Cố Phong Đình và mấy nhà đầu tư lớn.
"Đột nhiên cậu có hứng thú đến đây vậy, ở đây lỡ có người nhận ra cậu thì nguy hiểm lắm có biết không?" Cố Phong Đình nhỏ giọng nhắc nhở
"Không sao, tớ chỉ đến chút rồi quay về ngay." Ánh mắt hắn chỉ lo nhìn xuống sảnh tiệc ngoài trời bên dưới tìm kiếm gì đó.
"Cậu muốn tìm ai, tôi gọi người đó lên đây cho cậu là được, không cần phải tập trung như vậy."
Cố Phong Đình cũng nhìn theo, mỹ nữ bên dưới nhiều vô số, biết là hắn đang nhìn cô nào đây.
Mà nếu nói tên này lại đột nhiên ngự giá đến đây chỉ để đi ngắm người đẹp thì là chuyện không thể rồi.
Mấy người đầu tư xung quanh mới đầu cũng tò mò người được Cố đại thiếu gia dẫn tới.
Bọn họ có hỏi nhưng Cố Phong Đình chỉ trả lời qua loa đại khái đây là bạn hắn.
Không ai có ý kiến gì thêm.
Người này được họ Cố nói chuyện thân thiết, khi bước vào lại không đặt bọn họ vào mắt.
Xem ra địa vị không thấp không nên hỏi nhiều.
(…..J
Dinh Thư Di đến vừa kịp giờ, quản lý Chu dẫn cô đi giới thiệu một số vị đạo diễn cũng như các diễn viên sắp tới sẽ diễn chung.
Đi được một vòng thì cô liền lười biếng đứng nép vào một nơi, định cằm ly rượu lên uống mấy ngụm nhưng nhớ lại bụng sẽ đau đành bỏ xuống.
Giác quan làm nhiệm vụ bao nhiêu năm của cô cho thấy, có ánh mắt nhìn mình nhưng không phát hiện xung quanh là ai.
Một lúc cô ngước lên trên nhìn tới mặt kính một màu đen.
Lãng Triệt bật cười: "Thật là không đơn giãn." Mới đây đã phát hiện có người theo dõi mình.
Hắn nhém quên lần đầu gặp cô là ở những nơi nào với thân phận gì.
"Ôi! A Triệt nhà chúng ta có mùa xuân.
Cậu đừng nói với tớ đến đây vì cô ấy.
Tớ không tin đâu."
Hắn hôm trước gặp qua cô gái này một lần rồi.
Cô ta tên Dinh Thư Di.
Lần trước phản ứng của Lãng Triệt là trốn tránh, chắc chắn hai người này có gian tình.
"Cậu nên tin rồi."
….]
Dinh Thư Di đứng một mình ở đó đột nhiên có người đi đến phía sau cô.
"Dinh tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Cô thấy kịch bản hôm trước của tôi thế nào?" Người đến là Giang Tuấn Chương.
Hôm nay hắn mặc một bộ vest màu xanh nhạt, gương mặt lúc nào cũng nguy trang bằng sự nhã nhặn giả dối.
Cô càng nhìn càng cay mắt, nhưng thân là diễn viên, anh nhập vai tôi cũng phải vào vị trí.
"Tôi rất thích, muốn hợp tác thật không? Tôi sẽ nói với quản lý liên hệ với anh.
Đầu năm sau tôi có thời gian rảnh chưa nhận bất kỳ hợp đồng nào."
Hắn không ngờ cô lại sảng khoái đồng ý, không hề kiêu ngạo tự phụ như mấy người khác nói.
Còn tương đối dễ gần.
"Được! Đợi tôi làm xong bản hợp đồng sẽ liên hệ với phía cô.
Hi vọng hợp tác vui vẻ." Giang Tuấn Chương đưa tay ra muốn bắt tay với cô.
Dinh Thư Di thật sự cố kiềm nén sự ghê tởm mà đưa tay với hắn.
"Đúng vậy! Hi vọng sẽ hợp tác vui vẻ." Cậu nói đầy ấn ý.
Sảnh tiệc ngoài trời liền có gió, cô mới khỏi bệnh nên hắc xì mấy cái, liền sợ thất lễ nên quay mặt đi hướng khác.
Một chiếc áo khoác vest choàng lên người giúp cô.
Dinh Thư Di nhíu chặt mày.
Cô hít một hơi ổn định tâm tình mới quay lại mĩm cười.
"A không cần đâu, trả cho anh này, trên xe tôi có mang theo áo, để tôi gọi chị Chu lấy giúp."
Sau đó rất khách sáo đưa áo lại người.
Cô sợ hắn còn dằn co không lấy cô sẽ ném thùng rác thật đấy.
Cũng may đưa hắn liền nhận lại.
Sau đó Dinh Thư Di tìm cớ đi qua hướng khác, cô đi về hướng nhà vệ sinh để rửa cái tay chạm vào tên kia.
(...]
Lâm Giác Ngọc nghe được tin mấy nhà đầu tư ở phía trên tầng.
Cô ta cố ý đứng đợi ở chỗ đi lên xuống để vớt con mồi.
Lãng Triệt nhìn thấy hết mấy cảnh Dinh Thư Di nói chuyện riêng khá lâu với người đàn ông khác, còn bắt tay khoác áo.
Hắn cảm giác không thoải mái, liền đứng dậy muốn đi về.
"Ó! Tổ tông này cậu lại lên cơn gì đó." Cố Phong Đình đuổi theo.
Hắn là bạn thân mà mệt hơn trợ lý của cậu ta.
Có khi nào vì cái tính khó ưa này mà tên trợ lý thuê người thủ tiêu cậu ta không vậy nhỉ? Đột nhiên hiểu nổi lòng vì sao người ta làm vậy quá.
Lãng Triệt đi nhanh xuống bậc thang.
Lâm Giác Ngọc thấy cơ hội đến liền giả vờ lao ra.
Nhưng cô không ngờ tên này lại không theo kịch bản đỡ lấy cô.
"A..." Lâm Giác Ngọc té nằm dài trước mặt hắn.
Còn hắn thì lùi lại một bước đứng nhìn, mặt không chút kiên nhẫn.
"Tránh ra!" Lãng Triệt quát.
Thấy đột nhiên mình bị quát, tính khí của cô ta cũng không nhịn.
Kịch bản ngây thơ không được thì đổi kịch bản đối nghịch để gây chú ý.
"Anh đụng người không biết xin lỗi à, chân tôi bị thương rồi." Cô sờ sờ lên mắt cá chân mình, ánh mắt ươn ướt sắp khóc.
Lãng Triệt tức nghiến cả răng, đây không phải phim trường cô ta diễn cho ai xem.
Mọi người nghe được âm thanh huyên náo phía kia liền có mấy tóp người đi qua hóng chuyện.
Cố Phong Đình đi xuống cởi áo khoác ra trùm trực tiếp lên đầu Lãng Triệt kéo người lại lên trên tầng.
Sau một lúc Cố Phong Đình mới xuống lại một mình, vẻ mặt lạnh nhạt khó gần quét mắt một vòng.
Tất cả liền ngó đông ngó tây như chưa từng thấy gì, họ tản ra đi chỗ khác.
"Cô có sao không?" Hắn nhìn Lâm Giác Ngọc, tuy biết cô ta diễn nhưng dù gì cũng là phụ nữ, không nên quá làm khó dễ.
"Người đâu, đỡ cô ấy đứng lên, đưa tới bệnh viện kiểm tra, bòi thường thích đáng.
Còn việc bạn tôi có hơi nóng tính xin vị tiểu thư đây bỏ qua."
Nói xong liền quay lưng đi lên.
Lâm Giác Ngọc chưa có cơ hội mở miệng định đi theo thì bị hai vệ sĩ cản lại.
"Tiểu thư mời hướng này."
(…..]
Dinh Thư Di đi rửa tay, cô rửa tận mấy lần nên hơi lâu.
Lúc ra thì chuyện vui đã tàn, cô không xem được cảnh đó, chỉ nghe qua lời chị Chu kể lại.
"Cái cô họ Lâm đó não đúng bị úng nước, toang tính cho lắm lại làm ra trò hề.
Thật mất mặt.
Mà chuyện đó không đáng nói, đáng nói là chị lại thấy bí mật của Cố tổng nha." Quản lý Chu cười hết sức gian trá.
"Chị lại nghĩ cái gì nữa vậy?" Dinh Thư Di không chịu nổi nụ cười này của chị ta đâu.
Nổi cả da gà.
"Thì là Cố tổng lại nhanh tay trùm nguyên cái vest lên đầu một người, kéo người đó lên trên không cho ai nhìn thấy, bảo vệ đến thế đấy, em nghĩ xem, nói không có gì ai tin."
Cô còn tưởng chuyện gì, thì ra mấy việc bát quái không rõ thực hư toàn tự đoán mò này.
(...J
Lúc ra về Dinh Thư Di lại nhìn thấy ở bãi đổ xe, Giang Tuấn Chương và Lâm Giác Ngọc níu kéo qua lại, hình như bọn họ là đang cãi nhau thì phải.
Cô sợ dính dáng tới mấy cái không đáng, liền bước nhanh về phía xe mình, không ngờ xui xẻo cái cô Lâm Giác Ngọc lại chạy nhanh qua hướng cô đi, xém đụng vào cô.
Tuy mang giày cao gót nhưng thân thủ vẫn còn.
Dinh Thư Di liền né tránh được.
Cô ta đang cãi nhau, liền thấy được người không vừa mắt nhìn qua mình.
Lâm Giác Ngọc giả vờ rút tay mình bỏ chạy khỏi Giang Tuấn Chương, cố ý chạy về hướng đó để tạo động tác giả đẩy Dinh Thư Di té để hả dạ một chút.
Ai ngờ cô ta né được, lại ngay cả góc áo cũng chưa chạm vào được.
Thật không ai biết trong đầu Dinh Thư Di lúc này lại muốn đạp cho Lâm Giác Ngọc thêm mấy phát.
Nhưng phải giả vờ thảo mai bên ngoài.
"Cô không sao chứ?" Định ngồi xuống đỡ người.
Lâm Giác Ngọc đang tức giận, không diễn thuỳ mị tiếp liền hất tay cô ra.
"Không cần." Sau đó tự đứng lên khập khiếng bỏ đi.
Giang Tuấn Chương chạy đến, mặt hắn có vẻ mất tự nhiên cúi đầu xin lỗi cô, sau đó nhanh chân đuổi theo.
"Hayzz! Đúng nghiệt duyên mà." Đã muốn tránh lại đi đâu cũng gặp.