Nắng bên ngoài xuyên qua cửa sổ rọi vào trong đã một mảng lớn.
Hai bóng dáng trên giường vẫn còn ôm nhau ngủ say.
Dinh Thư Di nói rõ xong tâm tình treo lơ lửng của cô đã được buông xuống nên thoải mái ngủ một giấc.
Lại có điện thoại gọi đến, nhìn số máy trên màng hình là mẹ cô.
Chắc bà ấy đang lo lắng việc cô lên thẳng tin đầu đề sáng nay.
Dinh Thư Di tiện tay nhấn nghe để loa ngoài, thường khi trong phòng cô vẫn làm như vậy.
Trong điện thoại vang lên giọng đầy hứng thú của một người phụ nữ.
"Con lại có thêm một nam sủng."
Nam sủng đâu ra, nhớ tới tên Cố Dương đó lại tức muốn chết, hình tượng cô xây dựng bấy lâu nay lại bị hắn đến phá, làm người ta thừa cơ hất nước bẩn cho cô.
"Làm gì có, tên họ Cố đó bị điên mẹ đừng quan tâm.
Con muốn ngủ tiếp." Cô còn chưa ngủ đã đâu.
Mấy ngày trước vừa sốt vừa đau, hôm qua không ngủ hôm nay mới được nghĩ ngơi thì lại gặp chuyện phiền phức trên mạng.
Tháng này đúng xui xẻo.
Mễ Lam dễ gì bỏ qua cho cô nhanh vậy được.
"Khoang con gái yêu, mẹ hỏi này một cái.
Tóm lại con đã lừa được tên nhóc ở nhà mình lên giường chưa."
Ôi lại tới nữa rồi!
"Mẹ..."
Bà chuyển giọng điệu ra vẻ xem thường nói tiếp:
"Nuôi lâu như vậy rồi mà không thịt được thật là kém cỏi."
Dinh Thư Di biết trong đầu mình toàn nghĩ mấy việc đâu đâu không là do mẹ cô tiêm nhiễm hết cả đấy.
Cô còn chưa biết nói gì với mẹ mình thì bên cạnh vang lên âm thanh trầm khàn.
"Di Di anh đói bụng."
Dinh Thư Di: "..." A Lãng từ sớm giờ chưa hề rời khỏi phòng cô.
Mễ Lam phía đầu dây bên kia há to miệng.
Sau đó bà nói một câu vô cùng nhấn mạnh: "Con gái, con giỏi lắm, gạt cả mẹ mình." Nói xong bà liền tắt máy.
A Lãng suốt buổi luôn ngủ cùng cô.
Dinh Thư Di lại tự tưởng tượng đến mấy đoạn không nên tưởng thì má cô đỏ ứng lên.
Bọn họ mới xác nhận quan hệ có mấy giờ đồng hồ, cô đã nghĩ đến đâu luôn rồi.
Dinh Thư Di ơi là Dinh Thư Di sao mày lại có loại suy nghĩ này trong đầu chứ.
"Anh sao vẫn còn ở đây?" Cô bình tĩnh một lúc mới quay sang hỏi.
"Phòng của bạn gái mình không được vào?" Hắn vẫn còn đang nhắm mắt, tay rất tự nhiên đặt lên eo cô kéo người vào lòng.
"Chúng ta không nên tiến triển nhanh như vậy." Còn còn chưa chuẩn bị tinh thần đâu.
Theo quy tắc yêu đương của cô trước tiên là chỉ nắm tay, hôn môi gì đó mà thôi.
A Lãng ngồi dậy dụi dụi mắt, tóc có hơi rối, hắn trưng bộ mặt siêu cấp đáng yêu như vậy nhìn cô nói:
"Mẹ em nói em kém cỏi quả không sai."
Dinh Thư Di lấy chăn kéo qua đỉnh đầu.
Ôi mẹ ơi hắn nghe hết rồi, một ít liêm sỉ còn sót lại của cô bốc hơi từ đây.
Trong chăn cô nghe được tiếng cười trầm thấp bên ngoài.
Xấu hổ chết đi được mà.
(…..)
Khi Lãng Triệt bị đuổi về phòng mình thì nhận được cuộc gọi của Cố Phong Đình.
"Chuyện gì cậu nói nhanh đi."
Cố Phong Đình đương nhiên là tranh thủ thời gian gọi đến bát quái.
Hôm trước rõ ràng Lãng Triệt thừa nhận thích cô diễn viên kia.
Vậy mà hôm nay cô ta lên báo với tiểu tử nổi tiếng ăn chơi Cố Dương.
Hắn muốn biết cảm nhận của ông bạn nhà mình.
"Cậu thấy bài báo sáng nay tớ gửi qua chưa, chu choa cái tư thế mập mờ đó.
Cậu thật đáng thương lần đầu động tâm lại gặp phải loại phụ nữ thế này." Cố Phong Đình thao thao bất tuyệt mà an ủi Lãng Triệt.
"Kéo hết mấy tin đó xuống giúp tôi, cho người lên một bài đính chính đi.
Tiện thể tìm chút việc cho tên Cô Dương đó bận rộn, lần trước tha cho hắn quá dễ dàng rồi."
Cố Phong Đình không ngờ tên bạn hắn quen nhiều năm khi yêu vào lại si ngốc như vậy.
Đầu mọc đầy cỏ xanh lại cứ đi bảo vệ người ta như vậy.
"A Triệt à! Tớ nói cậu này..." Chưa nói hết cậu Lãng Triệt đã lên tiếng.
"Sau này tôi khôi phục thân phận sẽ dẫn cô ấy đến ra mắt mọi người."
Cố Phong Đình nghe đến đây chỉ thở dài, người ta đang đắm chìm, khuyên cũng không được gì, đợi đến khi cậu ấy đau khổ khóc ròng ra đó thì tự hiểu ra thôi.
Phụ nữ chẳng ai tốt.
"Tớ gom đầy đủ tội chứng của tên trợ lý rồi, cậu cũng nên chuẩn bị khôi phục thân phận quay trở về nhà đi."
Lãng Triệt gõ gõ ngón tay trên cửa sổ.
"Vậy tốt, đem hắn ta đến một nơi, tôi muốn hỏi hắn ít việc trước khi tống hắn vào tù."
(...]
Khi tỉnh táo hẳn Dinh Thư Di mới tiếp nhận mấy cuộc gọi của quản lý.
"Chị Chu thông cảm, do bệnh chưa khỏi nên sáng giờ em ngủ mê không hay cuộc gọi của chị."
Giọng cô thật là vừa tỉnh có chút khàn giống như bị cảm.
Quản lý bán tính bán nghi.
Con bé này cô theo cũng đã gần ba năm, trước giờ làm việc cố gắng ngoan ngoãn, không hề dính tí danh xấu nào.
Đợt này đúng là tự nhiên hoa trên trời rơi xuống.
"Không sao, công ty đang tìm cách trấn áp tinh tức lan rộng, với lại chứng thực giúp em.
Yên tâm nghỉ ngơi cho khoẻ đi."
Chị ấy gọi đến chỉ nói bao nhiêu đó rồi tắt máy.
Thường khi là sẽ đánh mấy vòng rất lớn, nói nhiều hơn mấy chuyện.
Chẳng hiểu hôm nay làm sao lại có lòng tha cho người.