Lãng Triệt cũng nhìn túi vật phẩm đó, hắn nhìn qua gương mặt Dinh Thư Di đang khó chịu.
Thời gian trước cô bị cướp vai diễn mất hợp đồng vẫn không có biểu cảm này.
Lại có kẻ có lá gan dám ức hiếp người của hắn.
Lãng Triệt đứng đó một lúc nhìn cô, hắn cúi đầu xuống hôn lên trán cô một cái xem như an ủi, sau đó quay lưng lên phòng.
A Quang nảy giờ quan sát đã biết giữa bọn họ có tiến triển rồi, còn tên ngốc A Nghệ đâu tinh ý như vậy, cậu ta ú ớ chỉ chỉ cử chỉ thân mật của hai người trước mắt.
"Di Di, cậu chơi thật luôn rồi sao.
Tớ nói mà cậu sớm muộn gì cũng không buông tha cho tên nhóc xinh đẹp đó.
Lợi dụng người ta mất trí mà chiếm đoạt là không tốt đâu."
Đoàn Ân ngồi bên cạnh vừa ăn kẹo hoa quả trên bàn vừa hóng hớt.
Không ngờ nữ thần trong lòng nhiều người lại nuôi nhốt một tiểu bạch kiểm trong nhà.
Chuyện này mà đồn ra được thì chu choa bùng nổ cở nào.
Dinh Thư Di không để tâm lời A Nghệ nói.
Cô nhìn Đoàn Ân đang lén lút quan sát mình.
Cô bé này gương mặt thanh tú, đồ trên người không phải hàng hiệu như chất liệu cực tốt, có thể thấy đây là đồ thiết kế riêng.
Thanh Ung bang lại nhét người vào nhóm rồi.
"Em gái giới thiệu chút đi." Đoàn Ân bỏ miếng trái cây chưa kịp ăn xuống ngồi nghiêm túc giới thiệu.
"Chào chị, Em tên Đoàn Ân là con gái Đoàn gia thành phố B.
Hiện tại là một thành viên trong nhóm.
Rất vui được gặp chị."
Dinh Thư Di nghe thì gật đầu.
Quả thật đánh giá không sai mấy, thiên kim tiểu thư Đoàn Gia.
"Em có biệt tài gì mà muốn gia nhập đội của chị."
Cô ấy trả lời rất ngắn gọn: "Trộm."
Bọn họ ngồi đó nói chuyện trao đổi với nhau trước tiên là vết thương của A Quang, sau lại đến vật phẩm là tài liệu điều tra về cô.
Rất rõ ràng bọn điều tra còn biết cô là con gái của Dinh Tử Kiến tập đoàn Dinh Thế, quả không đơn giản.
A Quang sẽ phối hợp điều tra phía Cao Nghị để lần ra người muốn nhận vật phẩm là ai.
Còn cô hiện trong lòng đang tình nghi Lâm Giác Ngọc.
Điều tra sẽ bắt đầu từ cô ta.
Tư liệu về Lâm Giác Ngọc kiếp trước cô nắm gọn trong lòng bàn tay, cô ta xuất thân bình thường không thể nào một mình có thể lấy được nhiều thứ như vậy, người phía sau cô ta là ai, mục đích rõ ràng là nhắm vào cô, vậy thì thù oán từ đâu ra.
"Giang Tuấn Chương sao?" Dinh Thư Di lẫm bẫm cái tên này trong miệng.
Nếu đã vậy cô cũng muốn tiếp cận hắn hoàn thành ít việc bản thân đã trì hoãn quá lâu.
[]
Nhà chính Dinh gia.
Cô gọi cho dì Du biết được mẹ mình hôm nay không có nhà, bà lại giận hờn gì ba ba nên bỏ đi đâu đó đợi người năng nĩ quay về.
Dinh Tử Kiến khéo lúc này lại đang ở nhà, hình như ông để quên tài liệu.
Thấy con gái mình đột nhiên về không báo trước, đang cằm tài liệu từ trên cầu thang đi xuống liền ngước mắt nhìn.
"Tiểu Di, sao giờ này con lại ở đây?" Việc cô lên tin đầu đề hay mất hợp đồng ông đều biết.
Nhưng con gái cưng của ông tính tình ngoan cường, con bé không muốn ông xen vào thì ông sẽ để cho nó thoải mái tự quyết định.
"Lần này có muốn ba ba giúp một tay." Dù gì cũng là hòn ngọc quý trên tay, đâu ba mẹ nào muốn thấy con mình bị ức hiếp bên ngoài.
Dinh Thư Di cười ôm ba ba mặt đơ cô một cái.
"Con tự mình giải quyết được, chuyện không lớn, ba ba yên tâm.
Con không dễ bị ức hiếp.
Ba Ba gấp thì đi nhanh, con chỉ về lấy chút đồ trong phòng thôi."
Dinh Tử Kiến xoa xoa đầu con gái mình.
Ông luôn tin tưởng đứa nhỏ này.
….]
Dinh Thư Di lên căn phòng của mình, ở đây có nhiều bức tranh lúc nhỏ cô từng vẽ qua.
Cô mở tủ đầu giường lấy ra một chiếc hộp, đeo sợi dây chuyền đã nhiều năm không đụng tới.
Viên đá trên đó sáng xanh lên rất đẹp.
"Tao chỉ muốn mày giúp tao xác định, có phải kiếp trước tao đã lầm không."
Sau đó cô rời khỏi Dinh gia đi ra ngoài gọi điện cho chị Chu.
"Giúp em liên hệ với Giang Tuân Chương, em muốn hỏi hắn ít việc."
Chị Chu đang trong công ty, cô ấy họp vừa xong thì cuộc gọi của Dinh Thư Di đến.
"Chị sẽ liên lạc giúp em ngay.
Lần trước thiệp mời đêm tiệc chị đưa em rồi có đúng không?"
Dinh Thư Di kiểm tra trong túi thấy tấm thiệp.
Cô đáp qua điện thoại: "Nó ở chỗ em."
"Làm chị giật mình, nảy giờ tìm mãi không ra.
Tối nay phía đông thành phố có tổ chức một buổi tiệc, ở đó có nhiều nhãn hiệu lớn, chúng ta có thể đến để xem vận may kéo được hợp đồng nào không.
Dạo này em quá rảnh thì cũng không nên, độ hot của em sẽ giảm nhiệt."
Dinh Thư Di tay sờ viên đá trên cổ đang nghĩ chuyện khác, chị Chu nói nhiều như vậy cô nghe lọt tai được mấy câu.
Tiệc thì tiệc cô ừ cho nhanh, kẻo chị ấy nói mãi không ngừng.
Giang Tuấn Chương đã liên hệ được.
Hắn nói hắn hiện đang ở nhà, có tí thời gian thì cô ghé qua.
Dinh Thư Di hôm nay quyết tâm thì không muốn đợi hôm khác hành động, huống chi việc này là nổi lòng cô cất giấu bao lâu, phải thử một lần mới cam tâm.
Một lúc xe đến nhà tư nhân của Giang Tuấn Chương.
Dinh Thư Di gõ cửa, người kia đi ra gặp cô vẫn bộ mặt tiên sinh nhã nhặn, hắn mỉm cười lịch sự mời cô vào trong.
Phòng khách hai người ngồi đối diện nhau, hắn lên tiếng trước.
"Thật xin lỗi Dinh tiểu thư về việc kịch bản?"
Nếu hắn đã nhận lỗi, cô cũng muốn dò hỏi xem nguyên nhân thế nào, xem thử hắn nói ra sao.
"Anh có thể cho tôi biết lý do thật là vì sao không? Tôi đã từng xem qua nó, theo kinh nghiệm tôi không nghĩ mình lại không phù hợp và càng không nghĩ cô Lâm sẽ được chọn."
Giang Tuấn Chương liền ngay lập tức mất tự nhiên.
"Việc này..."
Quả thật khi nói tới người trong lòng của hắn, hắn liền nghĩ cách bảo vệ cô ta.
Trước kia mắt cô đúng mù mới không nhìn ra được, người ta lạnh nhạt là vốn không để mình trong lòng.
"Việc tư anh không nói được sao?"
Cô lại hỏi dồn dập, ánh mắt còn cố tình nhìn hắn không tha.
Giang Tuấn Chương nhìn cô hắn liền chớp mắt mấy cái lẫn tránh đi chỗ khác.
Dinh Thư Di cười, quả thật là có tật giật mình nha.
"Tôi không làm khó anh nữa, anh là một biện kịch rất tài năng, hôm nay đến mục đích ngoài muốn biết nguyên nhân còn muốn hỏi mua một vài kịch bản tốt từ anh."
Giang Tuấn Chương bị cô dồn vào thế bí, không ngờ một lúc sau cô lại chuyển chủ đề nhanh như vậy, hắn liền thở phào.
Gương mặt gượng ép liền trở lại nhu hoà.
"Tôi còn hai quyển khá hay để tôi lên phòng lấy xuống cho cô xem." Nói xong hắn chạy ngay lên trên.
Dinh Thư Di giả vờ đi vòng quanh nhà hắn xem mấy hình ảnh trưng bày.
Cô lấy sợ dây trên cổ cố tình đánh rơi ở một góc.
Đến khi người quay trở lại thì thấy cô đang loay hoay tìm thứ gì đó.
"Dinh tiểu thư đánh rơi gì sao?"
Cô không ngước mắt lên, chỉ tập trung tìm, giống như nó rất quan trọng với cô.
"Tôi làm mất sợi dây mẹ mình tặng.
Lúc vào tôi nhớ còn sờ thấy nó trên cổ, không biết đánh rơi chỗ nào."
Giang Tuấn Chương đương nhiên cũng tìm hộ, cuối cùng cũng tìm thấy hắn cằm lên đưa cho cô còn khen mấy câu.
"Viên đá này đẹp quá.
Chắc giá trị cao lắm, tôi chưa từng gặp qua."
Dinh Thư Di nhìn viên đá trên tay người, từ khi hắn nhặt lên đụng vào nó, viên đá vẫn một màu xanh không hề chuyển đỏ như kiếp trước.
Là tại sao, tại sao kiếp trước lại đỏ.
Đúng rồi, là máu, phải dính máu mới được.
"Dinh tiểu thư.." Hắn gọi mấy lần.
Cô gái này sao lại kích động thất thần đến vậy.