Dinh Thư Di sau đó tức giận quay lưng rời khỏi.
Nhưng Dinh Tử Kiến chỉ kêu A Lãng với A Nghệ đi theo xem chừng nó, còn Lãng Triệt phải ở lại giải thích rõ mọi chuyện.
Lãng Triệt chỉ nói sơ lượt là hắn bị bắt cóc sau đó tình cờ được Dinh Thư Di cứu .Hắn đúng là lúc đầu có lợi dụng cô để giấu tung tích của bản thân, vì muốn tìm ra người sau lưng hại hắn.
Bọn họ sống cùng nhau lâu ngày phát sinh tình cảm.
Thật sự hắn định khi khôi phục thân phận dẹp sạch mấy mối nguy hại sẽ thành thật với cô.
Lãng Triệt còn nói vốn dĩ hắn không ngờ cô che giấu thân phận từ đầu đến cuối đều không biết cô chính là vị hôn thê lúc nhỏ của mình.
Dinh Tử Kiến nghe đến đây cũng thấy việc này là bất đắc dĩ.
Tên nhóc trước mặt ông hiện giờ đang đứng ngồi không yên, xem ra nó thương con gái ông thật lòng.
Dinh Tử Kiến nhìn sang vợ mình, Mễ Lam cũng nhìn ông, bà nói một chút ý kiến:
"Bác rất hiểu tính tình của Thư Di, nó trước giờ ít giận dỗi, nhưng một khi đã giận sợ rằng con đường sau này của con sẽ rất gập ghềnh đấy."
Lãng Triệt biết ba mẹ cô đã ngầm đồng ý, hắn cúi đầu thật thấp.
"Con cám ơn hai bác tác thành, dù có khó khăn nhưng người con muốn đời này chỉ có thể là cô ấy."
Mễ Lam thấy tên nhóc mặt hoa da phấn như vậy mà ánh mắt kiên định, cũng thật cố chấp với tình yêu của mình.
Thật đáng khen, chỉ là lừa ai không lừa chỉ lại lừa một đứa thù dai như con gái bà.
"Thôi được rồi, chuyện hôn sự sẽ không hủỷ, con tranh thủ tìm người làm thủ tục kết hôn đi, ta chỉ giúp con được tới đây, còn việc sau này giữ chân nó được hay không là năng lực của con."
Dinh Tử Kiến nhướng mày, vợ ông lại đẩy con gái mình cho thằng nhóc mới gặp lại không đầy một giờ đồng hồ, có nhanh quá không?
Lãng Triệt nghe vậy chớp ngay thời cơ: "Sáng mai con sẽ lo liệu xong ngay."
Mễ Lam thấy chồng mình vẫn không nói lời nào, nhưng ánh mắt ông ấy nhìn bà liền biết cần phải giải thích đôi chút.
"Con đợi đó một tí, ta nói chuyện riêng với chồng mình, sau đó sẽ đưa hộ khẩu cho con."
Mễ Lam kéo Dinh Tử Kiến vào phòng đóng cửa lại.
Ông bước vào đứng đó đợi vợ giải thích.
"Anh có ý kiến à?" Thấy chồng bà mặt đen xì không nói gì liền hiểu, ông ấy thương con bé bao nhiêu bà trước giờ đều biết mà.
Hòn ngọc trên tay mình vô giá lại tự nhiên vợ mang dâng cho người ta dễ dàng như vậy sao được.
"Thứ nhất bọn nó là lưỡng tình tương duyệt, thứ hai con cũng có luôn rồi, không mau mau kết hôn thì Thư Di nhà chúng ta sẽ là người thiệt."
Dinh Tử Kiến nghe vợ nói đến đoạn này liền nhíu mày.
Mễ Lam đi đến bên cạnh chồng mình, tay vuốt nếp nhăn ở giữa trán ông, hôn nhẹ lên một cái.
Bà đột nhiên dịu dàng nói:
"Cháu của chúng ta được sinh ra chắc cực kỳ đáng yêu, nếu là bé gái chắc giống Thư Di lúc nhỏ, anh không thích à."
Dinh Tử Kiến vốn đang có chút tức giận, nghe vợ nói ông sắp được bế cháu, đột nhiên thấy, nhanh một chút như vậy cũng không có vấn đề lắm.
"Chuyện cũng đã đến nước này, anh còn có thể nói gì."
Đến lúc hai người đi ra cửa Dinh Tử Kiến còn nhướng mắt với vợ mình, ông bảo: "Em quên lấy sổ cho thằng nhóc đó kìa."
Mễ Lam tủm tỉm cười, bà "A" một tiếng rồi mở hộp tủ lấy ra một quyến sổ nhỏ.
(...J.
Hôm nay Dinh Vĩ Thành cũng biết vị hôn thê của chị mình sẽ đến, nhưng cậu không ngờ giữa họ lại có chuyện như vậy xảy ra.
Mấy lần nghe qua chị mình nói cô quen một người rất đáng yêu có dịp sẽ giới thiệu cho cậu biết.
Nhìn người trước mặt đúng là ngoại hình như chị ấy nói thật, nhưng cái ánh mắt với việc anh ta làm đối với chị mình, cậu nhìn không thuận mắt.
"Chị tôi trước giờ rất thông minh, không ngờ cũng bị anh lừa lâu vậy.
Nhưng anh đừng nghĩ mình tài giỏi gì, sắp tới anh sẽ biết mùi vị bị bỏ rơi."
Chị cậu là ai chứ, thương thì thương hết mình, khi đã giận thì thiên lôi đánh sợ cũng không buông tha.
Lãng Triệt nhìn cậu thanh niên trước mặt, giống Dinh Thư Di đến bảy phần, đây chắc là em trai cô ấy.
"Cám ơn em trai đã nhắc nhở."
Nghe người này gọi cậu là em trai, đúng chướng tai thật.
Cậu không thấy hắn xứng với chị mình tí nào.
"Anh đừng gọi bừa."
Lúc này chỉ có Mễ Lam đi xuống, bà nhét quyển sổ nhỏ vào tay Lãng Triệt.
"Chúc con may mắn." Lúc này bà vẫn có tâm trạng cười tươi.
Nhìn sang thằng con trai nhỏ lại nói: "Từ đây về sau con nên gọi anh Lãng Triệt là anh rể rồi."
Dinh Vĩ Thành hết nói nổi với mẹ mình rồi, không hiểu mẹ nghĩ gì nữa.
Bán chị gái đi như vậy sao.
"Mẹ à, việc này phải hỏi qua chị con chứ."
Mễ Lam thở dài, bây giờ đi hỏi nó chẳng khác nào vuột mất một thằng con rể tốt thế này sao.
Bà đá đá mắt với
Dinh Vĩ Thành ý kêu cậu đừng xen vào.
Cậu nhóc tức giận muốn đi tìm ba ngăn mẹ lại, nhưng cậu sợ cả ba cũng không dám ngăn.
Lãng Triệt đứng dậy chào Mễ Lam sao đó gọi cho A Quang.