Sau đại hội tuyên thệ trăm ngày, chào đón năm ba là các kì thi tới tấp.
Đầu tiên là thi thử lần một tháng ba, sau là các kì thi nhỏ hai ngày một lần, đến thi thở hai, về căn bản là có thể căn cứ vào điểm xét tuyển hàng năm của thi đại học để chọn được trường phù hợp cho mình.
Lúc có điểm thi thử lần một, Thẩm Dũ vẫn còn chữa bài tập.
Với những bài cơ bản, cậu phải làm thật cẩn thận để lấy được điểm tối đa, thời gian còn lại chính là các bài có thể nâng điểm cao hơn.
Từ lúc thi thi thử kết thúc, chủ nhiệm lớp đều hẹn nói chuyện riêng với từng học sinh trong lớp, thật ra thì không cần chờ đến thi thử lần hai, qua thành tích của thi thử lần một, về căn bản có thể đoán được ai đỗ đại học ai không.
Đây không phải là tàn khốc mà chỉ là thực tế.
Ba năm trung học, có người cố gắng, có người lười biếng, cũng có người cố gắng nhưng lại không nhận được kết quả như mong muốn.
Sau kì thi thử lần 1, trường thậm chí còn trực tiếp nói chuyện với mấy học sinh có thành tích đội sổ, hoàn toàn không có hi vọng nữa.
Nhưng giáo viên ở Văn Lễ cũng không nói thẳng với bọn họ, nói kết quả của bọn họ quá kém, không thi được đại học, mà là khuyên bảo bọn họ.
Lần thi thử sau, rất nhiều học sinh trở nên vô cùng cực đoan.
Không chỉ giáo viên, ngay cả phụ huynh cũng khuyên can con em mình, muốn thả lỏng ra, sắp thi đại học rồi, đừng căng thẳng như vậy, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.
"Tôi thấy trạng thái của em đang rất tốt mà?" Giáo viên chủ nhiệm lớp 7 đang nhìn về phía Lục Sơ Hành vẫn đang cười đùa hí hửng, thật ra thì ông vẫn luôn bội phục một học sinh giống như Lục Sơ Hành, cất kể là thi thử cuối năm hay là kì thi nhỏ, thi xong thì hi hi ha ha, dĩ nhiên là không tính những lúc hắn nghiêm túc học tập.
Lục Sơ Hành gãi gãi đầu, đã đến phòng giáo viên rất nhiều, lần đầu tiên thấy thầy hoà ái dễ nói chuyện như vậy, nói thật là không quen cho lắm.
"Không phải đâu, thầy nói trạng thái nào? Da mặt của em quả thật là không tệ lắm..."
Các giáo viên khác: "...Phụt."
Chủ nhiệm lớp 7: "..." Nụ cười trên môi không thể duy trì được nữa.
Lớp 7 cũng là lớp có thành tích đội sổ của khối tự nhiên, ông nghĩ rằng chắc cả ngày lẫn đêm quản lý lớp, bắt trốn học, bắt chơi điện thoại,...!đến trụi đầu.
Kết quả là có Lục Sơ Hành và Thích Vinh, những chuyện như vậy ít khi xảy ra.
Hai người này là tấm gương tự học, chúng mày phải học cùng bọn tao.
Mặc dù vẫn sẽ có những học sinh không thích học tập, nhưng chí ít về thái độ học tập thì không cần ông phải quan tâm quá nhiều.
"Bớt mồm đi! Thi thử xong rồi, tôi tin tưởng em đã có suy nghĩ về nguyện vọng của bản thân rồi." Chủ nhiệm lớp chưa nói hết.
Lục Sơ Hành gật đầu: "Không sai không sai, em muốn thi đại học B, không biết có được không, thầy ơi, thầy thấy ở đại học B có chuyên ngành nào phù hợp với em không..."
Chủ nhiệm lớp 7: "..."
Váng đầu.
Đại học B coi như là đại học đứng đầu cả nước.
Nhưng cảm giác kiềm chế vừa nói chuyện với mấy học sinh đã bị tản đi không ít.
Lại ông nói gà bà nói vịt nói mấy câu với Lục Sơ Hành, chủ nhiệm lớp 7 mới váng đầu mà thả lỏng người.
Ra khỏi phòng giáo viên, Lục Sơ Hành mới thu lại nụ cười, dựa vào người Thích Vinh, thở dài: "Chà, làm thế nào bây giờ Vinh Vinh, sắp tốt nghiệp rồi, tao không biết nên nộp hồ sơ vào trường nào."
Thích Vinh nhìn hắn một cái, "Được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Gần đại ca và bạn cùng bàn một chút là được, thành tích của tao với mày cũng không có nhiều sự lựa chọn lắm."
Một lớp hai người đứng trước cửa phòng giáo viên, trong lớp trừ người bị giáo viên gọi lên, cơ bản đều ở lại lớp, mọi người đều đang vùi đầu học tập.
Thẩm Dũ đang nghiêng đầu nói gì đó với Hoắc Duệ, không để ý tới hai người này, Lục Sơ Hành giơ tay lên muốn gõ cửa sổ, nghĩ nghĩ lại buông xuống.
Thôi, giờ nói những chuyện này, sẽ làm có tâm tình người khác kém đi.
Chuyện như vậy, cũng xảy ra với Tống Dương.
"Với thành tích của em, thi đạt kết quả tốt là hoàn toàn không có vấn đề gì, sao em nhất định cứ phải thi vào đại học thể dục thể thao?" Chủ nhiệm lớp 2 nhìn Tống Dương, học sinh này cũng được coi là "Không bình thường", học kì 1 năm hai trở về trước vẫn luôn là một học sinh đứng bét bảng, kết quả đột nhiên vọt lên top 100 toàn trường, không giống với Thẩm Dũ lớp 1, bò từng bước lên, Tống Dương là đột nhiên nhô lên.
Ban đầu rất nhiều giáo viên nói chuyện với hắn, hắn vẫn luôn đặt thể dục trong lòng.
Thật đáng tiếc, cũng không biết phải làm sao.
Tống Dương vâng một tiếng: "Cảm ơn thầy, mục tiêu của em rất rõ ràng."
Chủ nhiệm lớp 2 bất đắc dĩ cười một tiếng: "Thầy ủng hộ tất cả quyết định của các em, chỉ cần về sau các em không cảm thấy hối hận quyết định của mình, đi đi, gọi Chu Minh Hạo lên giúp thầy một chút."
Lúc Tống Dương ra khỏi phòng giáo viên, vừa vặn gặp Thẩm Dũ.
Hai người liếc nhìn nhau, Tống Dương cười ngốc nghếch một cái: "Cố gắng lên."
Thời điểm này, hình như không còn lời nào khác nữa.
Thẩm Dũ cũng nói cố gắng lên.
Trương Kiến Thanh rất thích học sinh như Thẩm Dũ, không nói nhiều, bình thường yên lặng, cũng nghiêm túc cố gắng học tập, từng bước từng bước vững vàng tiến lên.
Thật ra gọi Thẩm Dũ đến cũng không có quá nhiều lời phải nói, chỉ là có chút tình hình, bảo cậu đừng áp lực quá, nếu như có thời gian nghỉ có thể đi ra ngoài để thả lỏng.
Thẩm Dũ đáp ứng từng lời một.
"Đúng rồi, giúp thầy gọi bàn cùng bàn của em lên." Trước khi Thẩm Dũ đi, Trương Kiến Thanh bảo.
Cũng không có gì bất ngờ, dù sao thì cũng phải nói chuyện với từng học sinh một.
Vào lúc này, thần kinh của mỗi giáo viên đều rất căng thẳng.
Thẩm Dũ trở về lớp, Hoắc Duệ đưa cho cậu một cây kem.
* Trong raw là 碎碎冰, kiểu kem như thế này:
https://img./public/images/storyimg/20210603/trong-sinh-vi-muon-cung-doi-thu-mot-mat-mot-con-hoc-tap-that-tot-82-0.jpg
Mặc dù mới tháng ba, thời tiết chưa nóng lắm, siêu thi của trường đã có đồ uống lạnh.
Chắc là để xua tan ngọn lửa trong lòng của học sinh năm ba.
Mấy ngày trước Thẩm Dũ muốn ăn loại kem này, nhưng dạ dày cậu không tốt lắm, không biết có phải trước kia không ăn nhiều cơm không, ăn đồ lạnh sẽ bị đau dạ dày, Hoắc Duệ vẫn luôn không cho cậu ăn.
Thẩm Dũ cọ cọ mấy ngày, dùng điều kiệu vô cùng bất bình đẳng để đối lấy một cây kem ngày hôm nay.
Hoắc Duệ chỉ mặc áo khoác đồng phục phong phanh, trán vẫn luôn có một lớp mồ hôi mỏng.
Thời gian giờ học ngắn, siêu thị trường lại xa, rõ ràng là đã chạy rất nhanh.
Thẩm Dũ một tay kéo ghế, cúi đầu xuống cắn một miếng kem, cái lạnh lẽo từ răng môi truyền toàn thân, khiến cho cậu run lên.
Chờ miếng kem lạnh tan trong miệng, cậu mới ậm ờ nói: "Chủ nhiệm lớp gọi cậu đến phòng giáo viên đấy."
Hoắc Duệ cầm giấy giúp cậu lau giọt nước đang chảy xuống ngón tay, ừ một tiếng.
...!
"Thầy vẫn không yên tâm về em." Trương Kiến Thanh cảm khái.
Lúc xảy ra chuyện của Trương Thần, ông đã gặp Hoắc Duệ một lần.
Hồi đó chưa từng nghĩ, mình sẽ trở thành chủ nhiệm lớp của học sinh trung học này, chỉ là cảm thấy, đứa nhỏ này cũng không phải đứa trẻ hư, mặc dù Hoắc Duệ bề ngoài nhìn hung dữ, nhưng trong mắt lại rất sạch sẽ.
Mà Trương Thần...!Trương Kiến Thanh hiểu rất rõ con trai mình.
Nhiều năm như vậy, mặc dù con trai không trưởng thành bên cạnh mình, nhưng ông biết tính cách của hắn.
Sau chuyện kia, Trương Kiến Thanh cũng từng hối hận tự trách, nếu như năm đó giành được quyền nuôi dưỡng con trai, có phải nó sẽ không đi trên con đường sai lệch như vậy không.
Giờ đây...!
Trương Thần bị mẹ hắn đưa ra nước ngoài.
Hoắc Duệ rủ mi mắt xuống, không lên tiếng.
Trương Kiến Thanh cũng không ngoài dự tính, nói tiếp: "Trong thời gian này nhìn thấy em trưởng thành, thầy cũng rất vui."
Hoắc Duệ vẫn rũ thấp mi mắt.
"Cũng không có gì để nói, thành tích của em rất ổn, thầy cũng sẽ không nói mấy lời như là các lãnh đạo nhà trường kì vọng rất lớn vào em, ai cũng hi vọng em có thể giành được thành tích thủ khoa khối tự nhiên đâu."
Hoắc Duệ cười khẽ một tiếng, không để ý lắm: "Thầy vừa nói rồi."
Trương Kiến Thanh cũng không cảm thấy lúng túng: "Được được, thầy nói xong rồi."
Ông nhìn các giáo viên khác trong phòng, đột nhiên ông cúi đầu, tiến lại gần Hoắc Duệ, dùng giọng nhỏ đến mức các giáo viên khác không thể nghe được nói: "Cái đó, trên diễn đàn nói em và Thẩm Dũ là ấy ấy, thật hay giả vậy."
Hỏi xong, Trương Kiến Thanh ho khan một tiếng.
Hoắc Duệ vén mí mắt lên.
Trương Kiến Thanh: "...!Rồi rồi, em về lớp đi."
Ông cũng không kì thị gì cả, chỉ là thấy tò mò thôi.
Hoắc Duệ vâng một tiếng, đi được vài bước, lại dừng chân, quay đầu nhìn Trương Kiến Thanh một cái.
"Sau khi tốt nghiệp, em sẽ mời thầy một bữa cơm."
Nói xong, hắn ra khỏi phòng giáo viên.
Thiếu niên sống lưng thẳng tắp đang toả ra vầng sáng.
Không biết vì sao, chóp mũi Trương Kiến Thanh lại thấy cay cay.
Lại một khoá nữa tốt nghiệp rồi...!Thời gian trôi nhanh quá.
Thi thử lần một Thẩm Dũ thi khá tốt, xếp top 30 của lớp, top 70 của trường.
Rất ổn định.
Thi thử lần hai khó hơn thi thử lần một rất nhiều, đả kích lòng tin của không ít người.
Thành tích Thẩm Dũ ổn định hơn, mặc dù thi thử lần hai khó hơn, nhưng mọi người đều khó như nhau, trừ loại học tập không giống người như Hoắc Duệ, đại đa số bạn học đều ngắc ngoải như nhau, cho nên Thẩm Dũ vẫn leo lên hạng 69 toàn trường.
Sau lần thi thử thứ hai, bầu không khí trong lớp tương đối trầm, trừ lúc thể dục giữa giờ bị ép, đến cả giờ thể dục cũng không ai ra ngoài, gần như cả ngày ở lì trong lớp.
Phòng tư vấn tâm lý của trường cũng bắt đầu mở cửa cả ngày, để giúp giải toả áp lực quá lớn trong lòng học sinh.
Số đếm ngược trên bảng càng ngày càng nhỏ.
Thẩm Dũ thực sự ý thức được, sắp tốt nghiệp rồi.
Thời tiết càng ngày càng ấm hơn, cây bên cạnh phòng học cũng đã đầy lá xanh.
Mùa xuân đến rồi, mùa hè cũng sắp đến.
Độ khó của bài thi thử lần ba hạ thấp hơn.
Hình như đây là quy luật hàng năm, thi thử lần ba là để tăng cường lòng tin cho mọi người.
Bài thi thử lần ba của Thẩm Dũ điểm cao chưa từng có, chen chân vào top 50 toàn trường.
Sau thi thử lần ba, Hoắc Chí Kiều và Thư Huệ gọi video cho Thẩm Dũ càng thường xuyên hơn, ngoại trừ hỏi cậu muốn ăn gì, lần nào cũng bảo cậu nghỉ ngơi nhiều một chút.
Thỉnh thoảng cũng hỏi thêm là Hoắc Duệ đang làm gì.
Lần nào Thẩm Dũ cũng đáp từng câu một, sau đó bảo Hoắc Duệ nói với họ đôi câu.
Hoắc Duệ sầm mặt lại, nhìn Thẩm Dũ đang dí camera về phía mình, híp mắt nhìn vào màn hình điện thoại.
Thư Huệ vẫy vẫy tay với màn hình: "Duệ Duệ ơi, sắp được nghỉ rồi, đưa Thẩm Dũ về nhà nghỉ ngơi hai ngày nghỉ ngơi nhé."
Trước kì thi đại học ba ngày, trường học sẽ thống nhất được nghỉ, học sinh năm ba phải sắp xếp toàn bộ sách vở, sau đó nghỉ ngơi hai ngày, ngày thứ ba thống nhất tập hợp để làm quen với phòng thi.
Hoắc Duệ nghiêng đầu nhìn Thẩm Dũ một cái.
Nửa năm nay, Thẩm Dũ càng ngày càng thân thiết với hai người Thư Huệ và Hoắc Chí Kiều.
Dĩ nhiên, nhiều lúc, Hoắc Duệ cảm thấy Thẩm Dũ mới là con ruột của hai người họ.
Bị Thư Huệ nói như vậy, Thẩm Dũ lại có chút ngượng ngùng, cười đáp một tiếng, lại đẩy lưng Hoắc Duệ một cái.
Lục Sơ Hành và Thích Vinh trèo tường trốn đi ăn khuya về, chắc là gần tốt nghiệp, nhà trường cũng không quản nghiêm bọn họ như trước nữa, nửa đêm bác bảo vệ còn chịu mở cửa cho bọn họ, không giống như trước, còn phải xin giấy cho phép của giáo viên.
Hoắc Duệ sa sầm mặt: "Biết rồi."
Sau đó dời sang bên cạnh một chút, cầm mấy bài của Thẩm Dũ mới làm xong lên xem.
Thư Huệ biết tính hắn, cũng không ép hắn nữa, nói tiếp với Thẩm Dũ.
Bà nói gì, Thẩm Dũ cũng yên lặng lắng nghe, chờ đến khi sắp tắt đén, mới chúc ngủ ngon với Thư Huệ.
Chờ cúp video, Thẩm Dũ mới quay đầu.
Hoắc Duệ không biết đã dừng bút từ khi nào, một tay chống cằm nghiêng mặt nhìn cậu.
Ánh mắt có chút dịu dàng.
Dường như mình đang nhìn trộm bị phát hiện, Hoắc Duệ lập tức thu hồi ánh mắt, đẩy bài sai đến trước mặt Thẩm Dũ, im lặng một lúc: "Sắp tốt nghiệp rồi."
Thẩm Dũ ngẩng đầu, hai người rất ít khi nói đến mấy chuyện như vậy.
Vì luôn có người nói, tình yêu thời trung học rất dễ chia tay.
Có thể là càng ngày càng ít tình yêu thời trung học tiến đến hôn nhân được.
Thành tích của hai người đã xác định rõ không thể vào cùng một trường đại học.
Lúc rất nhiều người âm thầm xem trường, Thẩm Dũ cũng không thể đi xem.
Kiếp này hình như không có nguyện vọng gì lớn lắm.
Mở công ty?
Kiếp trước làm rồi.
Khổ cực phấn đấu trong xã hội, kiếp trước cũng đã trải qua rồi.
Nguyện vọng duy nhất chắc là có thể ở bên cạnh Hoắc Duệ cả đời, mà không cần lo nghĩ quá nhiều.
Thẩm Dũ ôm lấy eo Hoắc Duệ, đầu dựa trên vai hắn cọ một cái, trên người có mùi sữa tắm giống nhau, khiến cho người ta có cảm giác an tâm.
"Ừ, sắp tốt nghiệp rồi."
Hoắc Duệ ừ một tiếng, nghiêng mặt sang hôn lên trán cậu một cái, "Nghĩ ra thi trường nào chưa?"
Thẩm Dũ a một tiếng: "Chưa, đến lúc đó đăng kí trường nào đó gần trường cậu."
"Chắc cậu thi đại học B hoặc đại học Q rồi."
Hoắc Duệ im lặng một lúc.
Mặc dù không muốn yêu xa lắm, nhưng điều hắn mong muốn nhất, vẫn là Thẩm Dũ có thể làm những gì mình thích.
Học chuyên ngành mình muốn học.
Không để uổng phí một năm học tập kham khổ.
"Không muốn làm gì à?"
Hoắc Duệ đặt cằm lên trán cậu, giọng có chút trầm thấp.
Thẩm Dũ ôm chặt người hơn chút, "Có chứ."
Cậu dừng một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng sáng ngời.
Sau đó là một trận xôn xao, đến giờ tắt đèn rồi.
Trong phòng ngủ lập tức tối thui, chỉ còn lại ánh đèn bàn.
Thẩm Dũ quay đầu nhìn về phía Hoắc Duệ, đối phương vẫn còn đang nhìn mình, vì do ánh đèn, Thẩm Dũ có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt hắn.
Sáng rực, sống động.
Cậu nhướn lên, hôn lên khoé môi Hoắc Duệ một cái, nhỏ giọng nói: "Muốn bên cạnh cậu."
Hoắc Duệ đặt lên vai cậu lấy lòng, còn chưa kịp nói gì, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra.
Lục Sơ Hành xách xiên nướng vào, trong nháy mắt mùi đồ nướng đã bay khắp phòng.
"May mà về kịp, chạy mệt chết đi được, ông bán xiên kia làm chậm quá."
Thích Vinh nhìn tư thế của hai người hiện tại.
Mặc dù lúc bọn họ tiến vào Thẩm Dũ đã buông người ra.
Thích Vinh ho khan mấy tiếng: "Đại ca, bạn cùng bàn, ăn đồ nướng đi."
Lục Sơ Hành vẫn tiếp tục than thở: " Tống Dương lười quá, phải đưa cho nó một phần, nếu không thì cũng không đến nỗi tắt đèn rồi mới leo được lên tầng..."
Ánh mắt Thẩm Dũ dời đi, cuối cùng nhấp môi, đầu gối huých huých đầu gối Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ khẽ hừ một tiếng, liếc Lục Sơ Hành một cái, cuối cùng lấy mấy xiên nướng.
Trong phòng kí túc chỏ còn lại giọng của Lục Sơ Hành, thi thoảng sẽ có thêm giọng của Thích Vinh và Thẩm Dũ đáp lại.
Không biết sau khi tốt nghiệp, còn có thể ngồi với nhau như thế này được nữa không.
...!
Thi đại học vào ngày 7 đến ngày 9 tháng 6.
Thẩm Dũ ở nhà họ Hoắc hai ngày, trong hai ngày này, Thư Duệ gần như không để cậu và Hoắc Duệ đọc sách, nảo là muốn bọn họ thả lỏng chút, vốn đang chuẩn bị một chuyến du lịch nhỏ trước kì thi, lại bị Hoắc Chí Kiều gạt bỏ.
Sợ tâm trạng đi chơi của mọi người bị ảnh hưởng.
Thẩm Dũ cũng không có ý kiến gì, mặc cho hai vị phụ huynh quyết định.
Chỉ là Hoắc Duệ vẫn luôn sầm mặt.
Đến sáng ngày 7, Thư Huệ cố ý dậy thật sớm làm đồ ăn sáng cho hai người.
Cũng không làm cái gì ngoài sữa đậu nành, bánh quẩy, trứng gà, là một bữa sáng rất bình thường.
"Trời, để mẹ xem đồ dùng của mấy đứa nào, đừng quên giấy xác nhận* nhé, đúng rồi, bút mới mua mấy ngày trước đã cầm đi chưa?"
* Giấy xác nhận: Xác nhận thí sinh vào phòng thi
https://img./public/images/storyimg/20210603/trong-sinh-vi-muon-cung-doi-thu-mot-mat-mot-con-hoc-tap-that-tot-82-1.jpg
"Hoắc Chí Kiều! Anh để giấy xác nhận của bọn Dũ Dũ đâu rồi!"
Thời gian Thẩm Dũ và Hoắc Duệ ăn sáng, Thư Huệ vô cùng bận bịu.
Hoắc Chí Kiều ngồi ở trên sofa đọc báo móc một xâu chìa khoá trong túi áo ngủ ra: "Trong két sắt."
Dường như cảm thấy không có vấn đề gì.
Thẩm Dũ: "..."
Hoắc Duệ vén mí mắt lên nhìn Hoắc Chí Kiều cầm tờ báo ngược, tàn nhẫn vạch trần: "Không cần phải căng thẳng đâu ạ."
Báo trên tay Hoắc Chí Kiều run lên: "Ai căng thẳng? Hai đứa căng thẳng cái gì..."
"Không có gì thì để trong két sắt làm gì, trong nhà không phải có cái phòng bảo hiểm khoá lại sao..." Thư Huệ vừa nói vừa lên tầng.
Thẩm Dũ: "..."
Cậu húp một hớp cháo, cảm thấy mũi chua loét.
Hoắc Duệ bật cười một tiếng: "Ai căng thẳng trong lòng tự biết."
Chính xác đến lúc này, hai người đi thi không căng thẳng chút nào.
Đổi thành Hoắc Chí Kiều và Thư Huệ căng thẳng.
Hoắc Chí Kiều hừ một tiếng, không phản bác.
Ba ngày thi đều do tài xế nhà họ đưa đón.
Nhà họ Hoắc không xa địa điểm thi cho lắm.
Sáng ngày 7 là thi ngữ văn.
Đến phòng thi, các giáo viên đã tới sớm, lần lượt để bọn họ kiểu tra đồ dùng.
Buổi trưa, Hoắc Chí Kiều thuê khách sạn gần đó cho năm đứa bé, nhưng đến cuối cùng chỉ có ba người Thẩm Dũ, Hoắc Duệ và Thích Vinh.
Cha mẹ Tống Dương đến.
Mẹ Lục Sơ Hành cũng đến.
Thời tiết tháng sáu khắc nghiệt.
Một đám phụ huynh canh giữ bên ngoài trường, cũng không biết là có ông chủ siêu thị nào đó cho bọn họ nước miễn phí.
Có phụ huynh muốn trả tiền, ông chủ cũng không cần, chỉ nhìn về cửa trường học, nước trong hốc mắt chảy ra.
Chiều ngày 7 là thi toán.
Sáng ngày 8 không thi, chiều thi tiếng Anh.
Đến ngày 9, chỉ còn lại hai môn tự chọn, sáng là vật lý, chiều là hoá học.
Cũng không biết có phải do mấy môn kia hôm trước đã thi xong rồi, tâm tình Thẩm Dũ càng ngày càng thả lỏng.
Buổi sáng lúc ra khỏi cửa, vẫn là chú Trần đưa đón.
Hai người nói chia tay với chú Trần, sóng vai đi vào trường.
Buổi chiều thi nốt môn hoá học là xong, Thẩm Dũ cũng không gấp gáp ra khỏi lớp học, mà nhìn về phía cửa sổ.
Giám thị vẫn đang sửa soạn bài thi trên bục giảng, bên cạnh có mấy học sinh cùng lớp đang thảo luận đề bài.
Chờ đến khi mọi người ra ngoài gần hết, Thẩm Dũ mới đi ra khỏi phòng.
Trên hành lang, có người đang đứng chờ cậu.
Nam sinh dựa vào tường, dường như chờ đợi không nhẫn nại lắm, lông mày hơi nhíu lại, ngón tay không ngừng gõ hột bút trong suốt đang cầm trong tay.
Thẩm Dũ dừng chân, sau đó cười rộ lên, vỗ vai hắn bộp một cái.
"Đi thôi."
Người đã vơi đi nhiều, rất nhiều người đang chờ bạn cùng về.
Hai người từ từ sát lại gần nhau, cũng không ai chú ý đến bọn họ.
Thi xong môn cuối cùng, cũng ít người hỏi nhau làm bài thế nào, dọc theo đường đi, bên tai đều là những đề tài "Cuối cùng cũng được giải phóng rồi", "Đi chỗ nào chơi", "Nộp vào trường nào giờ".
Thẩm Dũ từ từ đưa tay, nắm được cổ tay Hoắc Duệ.
Bước chân Hoắc Duệ dừng một chút, sau đó lật tay, bao lấy tay cậu.
"Được rồi mà mẹ, đừng khóc nữa, nhìn mẹ khóc xấu quá." Trước cửa phòng thi, Lục Sơ Hành đang không biết làm sao.
Mẹ Lục cầm túi đập hắn.
"Mày có phải là lâu rồi không bị ăn đòn cho nên mới dám nói mẹ mày xấu không?"
"Ái ái ái đừng đừng đừng mà mẹ, muốn đánh thì về nhà đánh!"
"..."
Thích Vinh cúi đầu, đang nói gì đó với cha mẹ hắn, cha mẹ hắn sờ đầu con trai một cái, nhìn thấy bọn Hoắc Duệ, vẫy vẫy tay.
Hoắc Duệ nhìn thấy bọn họ, căng khoé miệng gật đầu, lên tiếng chào.
Thẩm Dũ cũng thấy, theo bản năng muốn rút tay về lại bị Hoắc Duệ nắm chặt lại.
Hai người giùng giằng, mãi không xong.
Đã nghe thấy có người gọi tên bọn họ.
"Dũ Dũ! Duệ Duệ, ở đây! Ở đây này!"
Là Thư Huệ.
Thư Huệ mặc một chiếc kỳ bào xinh đẹp.
Vì tuổi tác và bảo dưỡng tốt, nổi bật hơn hẳn nhóm phụ huynh quanh đó.
Hoắc Chí Kiều đứng bên cạnh bà, dựa vào xe, siết chặt khăn giấy trong tay, thấy người tới, quay đầu đi.
Thẩm Dũ sửng sốt một chút, sau đó kéo Hoắc Duệ, chạy về phía hai người.
Mặt trời lúc năm giờ chiều không tính là quá khắc nghiệt.
Chiếu xuống bóng các thiếu niên đang chạy thật nhanh.
Bóng người trên đất, cũng giống như đang lăn dài.
Hoàn chính văn
P.S: Vẫn còn phần phiên ngoại nữa mọi người nhé.