Trưởng đồn Lý gật đầu nhìn về phía Bạch lão đại, y không khỏi cảm thấy khó hiểu tên Bạch lão đại này sao hôm nay lại trông ngoan ngoãn đến vậy trong khi mọi ngày y chuyên môn đi gây chuyện? Càng khó hiểu chính là Bạch lão đại luôn rất chú ý an toàn của mình sao hôm nay lại phải quấn băng trên cổ thế kia? Hứa Lập ở bên khẽ đá vào chân Bạch lão đại, Bạch lão đại cẩn thận ngồi dậy lớn tiếng nói: - Hạng huynh đệ khách khí rồi, chúng ta là huynh đệ thì hỗ trợ là đương nhiên. Lại nói làm một công dân tốt chứng kiến có người gây sự ở đây, tôi đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Trưởng đồn Lý, anh nói có đúng không? Trưởng đồn Lý rất khó hiểu, y không rõ nơi này rốt cuộc có chuyện gì. Chẳng qua Hạng Long và Bạch lão đại đều muốn chỉ mũi dùi vào Đao Ba đã bị đánh ngất, mình cũng dễ xử lý. Hai người Bạch lão đại, Hạng Long đều có chỗ dựa cứng, chỉ có tên Đao Ba kia ỷ nắm tay lớn nên không ít gây sự ở khu vực này. Bây giờ cũng đã tới lúc xử lý y. Trưởng đồn Lý gật đầu nói: - Hai vị yên tâm, tôi nhất định nghiêm trị đám người gây rối này. Hạng Long ở bên xen vào: - Trưởng đồn Lý, bọn họ vô lý gây sự phá hủy các thiết bị ở vũ trường chúng tôi, còn làm nhiều người bị thương như vậy. Đặc biệt huynh đệ của Bạch đại ca bị thương không ít, tổn thất này anh phải đòi giúp chúng tôi. Mai tôi sẽ cho người mang danh sách các thiết bị đã hỏng cùng chi phí chữa trị tới cho anh. - Được, anh yên tâm, tên Đao Ba này nhất định sẽ phải bồi thường mọi tổn hại đã gây ra. Chẳng qua lúc này cần phải đưa bọn họ tới bệnh viện chữa trị trước đã. - Đó là đương nhiên, ở đây đều do trưởng đồn Lý quyết định, tất cả do trưởng đồn Lý làm chủ. Hạng Long gật đầu đồng ý. Trưởng đồn Lý gọi đám cảnh sát tới đưa người trọng thương tới bệnh viện cấp cứu, người bị thương nhẹ cũng có nhân viên y tế đi cùng tiến hành băng bó rồi đưa về đồn thẩm vấn. Đám người trưởng đồn Lý đến nhanh, đi cũng nhanh. Không đầy nửa tiếng sau cảnh sát dẫn hết đám Đao Ba rời đi, cả vũ trường chỉ còn lại nhóm người Hạng Long và Bạch lão đại. Hứa Lập lại đá Bạch lão đại một cái. - Bạch lão đại đi thôi, chúng ta lên lầu tâm sự. Bạch lão đại căn bản không dám phản kháng, ngoan ngoãn đứng lên như một xác chết. Y vươn cổ thật thẳng đi theo Hứa Lập lên lầu. Hạng Long vào cửa cuối cùng cũng thuận tiện đóng cửa lại. Y cùng Hứa Lập, Đường Vân Hổ ngồi trên ghế, Hạng Long đứng tại chỗ đợi thẩm vấn. Không đợi Hứa Lập mở miệng, Bạch lão đại quỳ xuống mặt đất nhưng không dám cúi đầu vì miếng thủy tinh trong băng. Y chỉ có thể thẳng người xin xỏ. - Mấy vị đại ca tha cho em lần này, lần sau em không dám nữa. Hứa Lập giơ tay ra hiệu Hạng Long cởi bỏ bông băng trên cổ Bạch lão đại ra. Nhưng khi Hạng Long lấy băng xuống lại khiến Bạch lão đại trợn tròn mắt. Trong tay Hạng Long là một chiếc chìa khóa chứ đâu phải là miếng thủy tinh vừa nãy Bạch lão đại tận mắt thấy Hứa Lập để vào trong đó? - Sao, sao lại như vậy? Hứa Lập cười nói: - Anh có phải là rất hối hận sao vừa nãy không cầu cứu cảnh sát không? Nếu như vậy thì giờ nhất định đã an toàn về nhà. - Đúng. Bạch lão đại thuận miệng nói xong chỉ biết không đúng vội nói: - Không phải, không phải, có thể đi với các vị đại ca là phúc phận của tiểu đệ, tiểu đệ sao lại muốn đi với họ chứ? - Ồ, tôi vốn còn sợ người nhà anh lo lắng, muốn anh mau về nhà. Giờ anh nói vậy thì ở lại đây chơi với chúng tôi. Bạch lão đại nghe Hứa Lập nói thế không khỏi hận muốn tát miệng mình, mình nhiều miệng làm gì. Chẳng qua rất nhanh Bạch lão đại có phản ứng, hắn nhất định đang đùa mình, nếu muốn thả mình thì còn mang mình lên đây làm gì. - Mong đại ca thương sót đừng trêu tiểu đệ nữa. Đại ca có yêu cầu gì cứ nói, tiểu đệ nhất định làm theo. - Cậu tên gì? Hứa Lập ngồi trên ghế châm thuốc hút. - Em tên Bạch Mang. Từ Mang trong quang mang. Mọi người nghe Bạch lão đại nói thế không khỏi cười ầm lên. Tên rất hay, Bạch Mang, Bạch Mang, cuối cùng chính là làm việc không công. - Bạch Mang, tôi giữ cậu lại đây cũng không có ác ý gì, ngược lại còn có chỗ tốt dành cho cậu. Chờ mọi người cười xong, Hứa Lập mới nói. Nói xong Hứa Lập lấy một chiếc thẻ trong ví ra đặt lên bàn. - Trong thẻ này có một triệu, chỉ cần cậu làm việc cho tôi thì tiền này là của cậu. Hơn nữa chuyện thành cậu cũng còn được lợi khác, sao? - Một triệu? Bạch Mang ngẩn ra một chút. Mình mặc dù cũng mở một câu lạc bộ đêm cùng quán bar, còn mang theo đám đàn em đi gây sự xung quanh nhưng hàng năm tổng thu nhập chỉ có ba triệu, từng đó còn phải chia cho cả anh em, lo lót cấp trên một số không nhỏ, tổng tiền lọt vào tay mình chỉ có tầm ba bốn trăm ngàn. Nhưng trên bàn lại là chiếc thẻ chứa cả triệu. Mặc dù tiếp xúc không mấy với Hứa Lập, hơn nữa hầu hết thời gian là đối địch nhưng Bạch Mang lại tin Hứa Lập sẽ không lừa mình, đối phương cũng không có lý do lừa mình. - Chuyện gì? Chỉ cần tôi có thể làm thì tôi nhất định sẽ làm. - Rất đơn giản, cậu nếu có thể lấy bộ trưởng Bộ Công an làm ô dù của mình thì chắc cũng hiểu về tình hình nhà này. Trước hết nói ra tình hình sau đó tôi mới có thể nói chuyện cậu cần làm. Bạch Mang vừa nghe vội vàng nói. - Ôi, đại ca quá xem trọng tiểu đệ rồi. Chỉ một tên côn đồ như tiểu đệ thì đâu thể có quan hệ gì với bộ trưởng Bộ Công an chứ? Cho dù tiểu đệ cầu người ta, người cũng cũng không thèm để ý đến tôi. Tôi chẳng qua ỷ vào ông cậu cùng với mình vốn có qua lại đôi chút với con thứ ba của bộ trưởng Bộ Công an – Tiếu Lợi Phi, các ngày lễ tết đều tặng quà nên miễn cưỡng có thể đứng vững ở nơi này. - Ồ, cậu nói Tiếu Lợi Phi là con trai bộ trưởng Bộ Công an? Vậy trước hết cậu nói về Tiếu Lợi Phi này. Bạch Mang gật đầu nói: - Tiếu gia có cơ nghiệp rất lớn nên căn bản không thèm để ý tới người như tôi. Tiếu Lợi Phi kia đương nhiên cũng là kẻ mắt cao hơn trán, hắn là con thứ ba của Tiếu gia, tuổi mới hơn 30. Y coi như khá nổi tiếng trong đám Thái tử đảng. Chẳng qua bởi vì y là con út của Tiếu gia, từ nhỏ được nuông chiều, trưởng thành lại không có bản lĩnh thật sự nên không được ông bố xem trọng. Ngày bình thường Tiếu Lợi Phi ỷ vào danh tiếng ông bố mà đi kinh doanh, chẳng qua đều là làm ăn nhỏ. Anh cả, chị hai của hắn lại khác, anh cả là thị trưởng một thị xã nào đó ở phía tây, bà chị thì mở một công ty lớn.